Mà khi đó, người phụ nữ đáng chết này, có trời mới biết cô sẽ làm ra cái gì?
Còn nữa, chính là Mặc Bảo.
Mặc Bảo chưa từng gặp qua ông nội, cũng chưa từng trở về nhà cũ, bỗng nhiên đón cậu đi qua, hắn sợ cậu sẽ không thích ứng dọa cho cậu sợ.
Dù sao, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.
Hoắc Tư Tước lại đạp mạnh chân ga xuống vài phần.
Mà lúc này, trước cửa nhà cũ Hoắc gia.
Sản nghiệp của Hoắc gia rất lớn. Nếu như trước kia bọn họ ở sơn trang Raymond, Nhược Nhược nói rằng rất lớn thì có thể nói rằng sản nghiệp Hoắc thị còn lớn hơn.
Tất nhiêu, điều đang nói không phải là vịnh Thiển Thủy mà là nhà cổ Hoắc gia.
Nhà cổ Hoắc gia này, là đã có từ thời triều nhà Thanh, căn nhà là nhà cổ chân chính đã trải qua mấy trăm năm, định giá thị trường đã lên đến mấy tỷ, ở thành phố A, có thể nói bất kỳ một chỗ bất động sản nào đều không đáng giá bằng nó.
Hai người Mặc Bảo và Hoắc Dận đột nhiên được đưa tới đây, liếc mắt nhìn thấy tòa nhà cao tầng được chạm trổ tinh xảo này. Hoắc Dận vẫn thấy ổn vì cậu lớn lên trong tòa nhà này.
Nhưng sau khi Mặc Bảo nhìn thấy căn nhà cổ mà cậu chưa bao giờ được thấy qua, lại bỗng nhiên không muốn đi vào.
Cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
“Cháu ngoan của ông, tại sao không đi vào? Đây mới là nhà của con, chúng ta mau đi vào, được không?”
Hoắc lão gia thấy đứa cháu nội của mình đang bất động, vội vàng tự mình tới dỗ đứa nhỏ.
Nhưng Mặc Bảo vẫn không tiến lên.
Hoắc Dận thấy vậy, trong lòng hơi giao động, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ của em trai: “Đừng sợ.”
Sau đó cậu dắt em trai đi vào bên trong, lúc này Mặc Bảo mới đi theo cậu vào.
“Đến rồi đến rồi, một đứa cháu trai khác của chúng ta, rốt cục cũng đến rồi!!”