Đối với họ, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều như đang mơ.
Bây giờ, Mục thành chủ đã mất tích, kiếm khách Ảnh Tử trở thành hy vọng của rất nhiều người ở Mục phủ.
May mà kiếm khách Ảnh Tử đã tỉnh lại, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng gặp chuyện, Mục phủ sắp xong đời rồi.
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn quanh, nói: “Trong khoảng thời gian này, các vị vất vả rồi!”
“Không vất!”
“Không vất!”
Đám người thi nhau nói.
Kiếm khách Ảnh Tử nhận thấy họ có lời muốn nói từ nét mặt họ, bèn hỏi: “Có phải mọi người định nói gì với tôi không?”
Mấy ông lão nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh hiểu ngay, những người này muốn nói gì đó với kiếm khách Ảnh Tử, nhưng có anh ở đây nên không tiện.
Dương Thanh nói: “Mọi người cứ trò chuyện, tôi ra ngoài trước đây!”
Anh dẫn Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam rời khỏi phòng kiếm khách Ảnh Tử.
Sau khi họ đi, trong phòng chỉ còn người của Mục phủ.
Kiếm khách Ảnh Tử nói với vẻ không vui: “Rốt cuộc mọi người định nói gì thế?”
“Ông Tê, hay ông nói đi!”
Một người nhìn về phía ông Tê.
Ông Tề gật đầu, nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Mấy ngày nay, Mục phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là nội bộ, cũng đã tranh đấu với nhau”.
“Ông nói gì?”
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức có vẻ tức giận: “Sao lại có chuyện xảy ra trong nội bộ chứ?”