Hoàng Phủ Quân Nhu nhiệt tình như lửa khiến cho người ta mất hồi, sau khi thưởng thức mĩ vị quyến rũ, Miêu Nghị hung hăng nhéo nhéo thân hình đẫy đà của nàng, mắng:
– Đúng là dâm đãng!
Da thịt toàn thân Hoàng Phủ Quân Nhu đều hồng hào. Nàng cắn môi hắn, suýt chút nữa thì đã cắn đến chảy máu, xem như trả thù cho lời nhục mạ của Miêu Nghị. Sau khi môi hai người tách ra, nàng ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị đang bị nàng đè phía dưới, đôi mắt trong sáng ngập nước nói:
– Chỉ dâm đãng với ngươi thôi, ngươi tính làm gì đây?
Bàn tay Miêu Nghị vuốt ve thân thể của nàng, chế giễu nói:
– Bình thường chưởng quầy Hoàng Phủ rất đoan trang đúng mực cơ mà.
Hoàng Phủ Quân Nhu thoải mái ôm hắn, thuận miệng nói:
– Chuyện riêng tư của ta như thế nào thì như thế đó, ngươi có ý kiến gì?
Tiếp theo đó, vành tai tóc mai chạm nhau nói:
– Có muốn cùng ta lén lút sinh một đứa con trai không?
Miêu Nghị giật mình, đẩy nàng ra, ngồi dậy cảnh cáo, giọng điệu ngiêm túc:
– Ngươi đừng làm loạn!
Làm điều xằng bậy thế này sau lưng Vân Tri Thu đã đủ làm hắn chột dạ rồi. Nếu còn mọc ra thêm một đứa con nối dõi nữa, mà còn là do lén lút ở bên ngoài, phỏng chừng Vân Tri Thu sẽ khiến hắn tàn phế luôn cũng nên.
– Lá gan của ngươi bé thật đó.
Hoàng Phủ Quân Nhu liếc xéo hắn, sau đó tiếp tục quấn lấy Miêu Nghị:
– Mỗi lần đều là ta chủ động gọi ngươi đến, lần này ngươi chủ động tìm ra nhất định có nguyên nhân nào đó.
Miêu Nghị đặt nàng lên đùi mình, bàn tay tùy ý vuốt ve thân thể mềm mại:
– Ngươi nghe qua chuyện của Cầm phi rồi đúng không?
Đôi mắt quyến rũ của Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn hắn:
– Bây giờ ngươi cột chung một chỗ với Thiên Tẫn Cung rồi, ta muốn không quan tâm cũng khó đó. Ta cũng nghe phong thanh một ít chuyện, dường như có quan hệ đến việc giáng chức Thiên Tử thì phải.
Miêu Nghị:
– Ngươi giúp ta nghe ngóng tình huống của nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu bắt được bàn tay đang chà đạp bộ ngực của mình, mở mắt ra hỏi:
– Ngươi định làm gì?
Miêu Nghị trả lời thẳng thắn:
– Ta muốn nàng… cả nhà nàng đều biến mất!
Lời nói của Miêu Nghị đã khiến Hoàng Phủ Quân Nhu tỉnh táo trở lại, đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt sáng trong trừng lớn.
– Ngươi điên rồi à? Vương Trác đã là chư hầu một phương, ngươi không thể không biết động đến hắn là có bao nhiêu nguy hiểm, tại sao còn động đến hắn làm gì? Có phải là ý của Hạ Hầu Thừa Vũ không?
Hắn nói rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần không phải là người ngu ngốc thì sẽ đoán ra người sai khiến Miêu Nghị là ai.
Miêu Nghị:
– Bởi vì phải mạo hiểm, cho nên mới nhờ ngươi giúp đỡ tìm hiểu tin tức, nếu không thì ta tìm ngươi làm chi?
– Khốn nạn!
Hoàng Phủ Quân Nhu hơi nổi giận, đè xuống đập Miêu Nghị một trận, nhưng hỏa khí vẫn còn chưa tiêu tan hoàn toàn, nàng bò dậy mặc quần áo. Nàng thực sự cảm thấy tức giận.
Nhưng Miêu Nghị ở bên cạnh quấy rối, quần áo vừa kéo lên thì Miêu Nghị lột xuống. Hai người giằng co nhiều lần khiến cho quần áo bị xé nát hết cả rồi. Cuối cùng thì Hoàng Phủ Quân Nhu dứt khoát không cần quần áo, vứt đám quần áo đó rồi mặc kệ cả người trần truồng chạy đi, hai người đã quen với tình huống này rồi, không có gì phải xấu hổ cả.