– Chuyện gì?
Ưng Bác Không nhíu mày.
– Trước khi gia sư trở lại, đã có nói với vãn bối vài câu.
Quân Mạc Tà khóe mắt đảo qua, nói.
Vừa nghe thấy lời này Ưng Bác Không phốc một tiếng nhảy xuống, hiện ra một bộ dạng hưng phấn khó lòng kìm nén.
– Nói gì hả? Tiểu tử ngươi cứ nói thẳng ra.
Trên không, Lệ Vô Bi có chút trợn mắt há mồm, sư phụ của tiểu tử này là ai? Tại sao lại có uy lực lớn như vậy? Chỉ nói một câu đã làm cho Ưng Bác Không – một trong bát đại Chí Tôn – nhảy thằng xuống?
– Gia sư có nói cho ngươi mấy câu này: “Ưng đằng vu không, phù kiền không. Phong lưu kiền không, bất tại ưng. Bất tại phong vân, nhi tại không. Vạn tất băng, vạn pháp giai không.” (Ưng bay lên trời, động tầng trời. Gió mây trên trời, không tại ưng. Không tại mây gió, chỉ tại trời. Nếu phải đấu, cách nào cũng được).
Quân Mạc Tà cũng không dài dòng mà nói thẳng ra những điểu cần thiết. Tất nhiên là hắn dùng truyền âm nhập mật. Thiên không Lãnh huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi cũng chỉ nhìn thấy môi hắn nhúc nhích, ngoài ra thì một chữ cũng không nghe được.
– Ưng đằng vu không, phù kiền không. Phong lưu kiền không, bất tại ưng. Bất tại phong vân, nhi tại không. Vạn tất băng, vạn pháp giai không.
Ưng Bác Không nhíu mày trầm tư, có cái hiểu có cái không, trong mắt lộ ra thần sắc hoang mang.
– Đây là cảnh giới đột phá, chỉ có thể gợi ý, không thể giảng giải chi tiết, không phải chỉ trong một giờ nửa khắc mà có thể hiểu rõ. Vì gia sư biết tiền bối sắp phải đến Thiên Nam, sợ rằng trùng trùng ác chiến nên mới đem khẩu quyết nói ra, tránh cho tiền bối chậm chạp tiến bộ tu vi.
– Đa tạ.
Ưng Bác Không kiệt ngao bất tuần (anh kiệt không nể ai) từ trên mặt đã lộ ra một tia cảm kích, hai tay ôm quyền.
– Gia sư còn nói, sáu vị Thần Huyền trưởng lão và bảy vị kiếm khách của Phong Tuyết Ngân thành có tu vi không tầm thường, đã đi trước một bước tới Thiên Nam chuẩn bị đối phó tiền bối. Xin tiền bối cẩn thận đề phòng, cẩn tắc vô ưu.
– Ngân Thành lục Thần Huyền thất kiếm khách? Chẳng lẽ là Ngân Thành Thất Kiếm?
Nét mặt Ưng Bác Không trầm xuống, trong lòng hơi lo lắng. Nếu việc này từ miệng người khác hắn chưa chắc đã tin, nhưng lại từ miệng vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà, Ưng Bác Không tuyệt không dám nghi ngờ!
” Cho dù là vậy, nếu trên đường đi cùng Lệ Vô Bi nhất mực cẩn thận hành sự thì cũng có điểm lợi hại, có khi lợi nhiều hơn hại.” Ưng Bác Không nhủ thầm, sau đó thần sắc nghiêm chỉnh trở lại.
– Không biết lệnh sư còn có gì dặn dò nữa không?
– Gia sư còn nói, khi tiền bối trở về, đó là lúc ưng hóa thần không.
Quân Mạc tà cười xong ôm quyền hành lễ.
– Thuận buồm xuôi gió. Bảo trọng!
– Cáo từ.
Ưng Bác Không cúi đầu ôm quyền đáp lễ.
– Thay ta đa tạ lệnh sư, Ưng Bác Không đối với người kính trọng một lòng. Việc của Quân gia luôn luôn trong lòng Ưng Bác Không, lão nhân gia cứ an tâm.
Nói xong, Ưng Bác Không hống lên một tiếng, phóng mình lên không trung. Lệ Vô Bi chỉ cười, xoay người đuổi theo, thân ảnh hai người trên trời chợt lóe lên liến biến mất chả còn bóng dáng.
– Chí Tôn cường giả, quả nhiên khác xa kẻ đầu đường xó chợ.
Quân Mạc Tà thở dài một hơi thật sâu rồi trở về phòng.
Đêm nay, trong Thiên Hương thành, bất kể tu vi cao thấp, bối cảnh sang hèn, có vô số huyền giả tụ tập, hoặc tụm năm tụm ba, hoặc đơn thương độc mã cùng chạy tới Thiên Nam.
Dù sao, Chí Tôn triệu hoán lệnh, bất kể là ai đều không dám coi thường.
Ngay cả Tống Thương và Hải Trầm Phong đều tới Quân phủ xin ý kiến, tỏ vẻ họ cũng muốn đi trước trợ giúp nhưng lại bị Quân Mạc Tà ngăn cản.
– Hai người các ngươi đi làm gì? Không được đi! Thành thành thật thật làm việc của ngươi, Tống Thương ngươi lo mà nấu rượu đi. Nếu lười biếng lập tức trục xuất sư môn. Còn Hải Trầm Phong thì lo chuyện trong bang đi, chuyện khác không cần phải lo, phát triển bang phái cho tốt mới là thiên ý.
Nói giỡn sao, Ưng Bác Không thì hắn không cản được, cũng không có lý do ngăn cản, nhưng đường đường Quân đại thiếu gia sao lại để cho hai tên gia hỏa đã đóng mác “Quân gia” lên trán này đi chứ?
Nếu bọn họ rời khỏi Quân gia, vạn nhất Thiên Hương thành xảy ra chuyện thì phải làm sao? Nếu có hai đại cao thủ Thiên Huyền Hải Trầm Phong và Tống Thương trấn thủ kinh thành chiếu cố Quân gia, vậy chắc chắn không xảy ra chuyện. Quân gia dù gì cũng hùng bá một phương, nhất định không phải chỉ có một miếng.
Nhìn xa hơn nữa thì dù Quân gia không được bọn hắn chiếu cố, cũng không thể để bọn hắn đến Thiên Nam. Vừa rồi cũng đã nói tới, cả hai người đều là người của Quân gia, một khi đến Thiên Nam lại bị bọn Tiêu gia, Lệ gia làm vật hi sinh. Bọn họ tuy có Thiên Huyền thực lực nhưng giờ phút này ở Thiên Nam, đừng nói là Thần Huyền đầy rẫy, cả Thiên Huyền cũng nhiều như chó hoang. Dù gì thì ở Thiên Hương thành cũng tốt hơn.
Ca ca đã tốn công như vậy mới có diễn viên phụ, sao lại có thể đành lòng ném tới phương nam? Huyền thú triều sao? Thực sự đáng cười, dù cho người ta có chết hết thì có ảnh hưởng gì đến ta?
Vốn hai người Hải Trầm Phong và Tống Thương đang cực kỳ hứng thú thì lại đụng đầu vào tường, Quân Mạc Tà thế nào cũng không nghe, chỉ còn cách trở về không dám nhắc lại nữa.
Phủ Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đang thật là cao hứng! Thật là thư thái!
Hắn thậm chí còn cảm thấy người trong thiên hạ phải chăng đều phối hợp với hắn! Nỏ thủ mình cần lập tức có thể lên kinh, mà ở phía sau màn hai vị Chí Tôn lại cùng liên thủ phát ra Chí Tôn triệu hoán lệnh, khiến cho toàn bộ huyền giả cả nổi danh lẫn vô danh đều rời đi, mặc dù là tại Thiên Hương đô thành cũng không ngoại lệ.
Nhiều cao thủ như vậy đồng loạt rời đi, lực lương tại kinh thành rơi vào trạng thái yếu đuối chưa từng có, mà siêu cấp vũ khi phía mình đã được chuyển tới, quân sĩ chỉ cần được trang bị thì lập tức trở thành lợi khí giết người, như hổ thêm cánh. Đến lúc đó trước mặt lực lượng mạnh mẽ thì ở kinh thành đang trống rỗng có muốn làm gì cũng chỉ như trở bàn tay, không phải quá dễ dàng sao?
Thế nên, trong mật thất, nhị hoàng tử cùng bọn lâu la tham mưu đang khẩn trương bàn luận, ai cũng có chút hưng phấn.
– Phương tiên sinh, báo cho Thần Phong vệ đội, bây giờ có thể khởi hành về phương nam, tăng tốc hướng đến kinh thành.
Nhị hoàng tử thân thiết nhìn đệ nhất quân sư dưới trướng.
– Chuyện này xin Phương tiên sinh hãy trù tính kế hoạch chu toàn.
– Nhị gia yên tâm, đây là bổn phận của Phương Bác Văn, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, bảo đảm không có sơ hở.
Phương Bác Văn lại trầm ngâm một chút xong mới nói:
– Cửa hàng Triệu thị lần này cả nhân viên cả bảo tiêu thì có hai trăm người, còn có hai cao thủ Ngọc Huyền tự mình dẫn đội. Giang Nam đệ nhất nghiệp đoàn phó hội trưởng Mạnh Hiểu Tùng thống lĩnh tám mươi võ sĩ bậc nhất liên hợp hộ tống, bản thân Mạnh Hiểu Tùng đã là cao thủ Địa Huyền. Có hắn đi cùng thì cũng không đáng lo. Hiện giờ Triệu thị ngoài sáng, nghiệp đoàn ở trong tối, chia nhau cùng tiến lên, việc này hẳn nhiên là suôn sẻ. Triệu thị và Thần Phong vệ đội cùng đi, lão hủ cũng đã báo cho Huyết Kiếm Đường, phía họ lần này phái ra hai sát thủ cấp Thiên Huyền, năm tên Địa Huyền và hai Ngọc Huyền sát thủ cao cấp âm thầm bảo hộ, vạn toàn kỳ mĩ. Đừng nói giờ phút này các phương thế lực đang hư thoát kia, mà cho dù là bình thường thì với cổ thế lực khổng lồ này thì đã không có sơ hở!