Cùng lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên hướng về phía nữ tử nhàn nhạt cười nói:
“Thiên Lôi tử, đích thật là thứ tốt”
Vừa dứt lời, thân hình trở nên mơ hồ, liền biến mất tại chỗ.
“Ngươi?” Ngũ muội cũng rất thông minh, vừa thấy cảnh này trong đầu đã nghĩ ngay phải động thủ.
Nhưng là một trận gió nhẹ thổi qua trước mặt, cổ tay đang giơ Thiên Lôi tử đột nhiên bị trói chặt, Hàn Lập giống như quỷ mị xuất hiện phía sau chế trụ tay của nàng.
“Thứ này rất nguy hiểm, hãy để ta bảo quản là tốt nhất” Hàn Lập không khách khí, mạnh mẽ đem Thiên Lôi tử từ trên tay đối phương lấy đi, tùy ý vứt vào trong túi trữ vật.
Ngũ muội thấy chỗ dựa lớn nhất của mình bị Hàn Lập hóa giải như đùa bỡn với trẻ con, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhất thời quên cả giãy giụa, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.
“Nàng là nghĩa muội của các ngươi nên ta giao cho các ngươi, chỉ cần nàng ta nói ra sự tình của Hắc Sát giáo, còn xử lý như thế nào thì tùy. Nhưng ta nghĩ, các ngươi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức phóng thích để nàng ta lại trở về báo tin cho bọn chúng.” Hàn Lập thâm ý sâu sắc hướng về mấy người còn lại trong Mông Sơn ngũ hữu, thần sắc tự nhiên nói.
Sau đó bạch quang trên tay chợt lóe, nhanh như thiểm điện điểm vài cái trên thân thể mềm mại của nữ tử, giam cầm chân nguyên để nàng ta không thể tái vận dụng pháp lực.
Tiếp theo, hắn không có một chút cố kỵ sờ lấy cái hộp từ trong áo của nữ tử trẻ tuổi, sau đó nhẹ nhàng đem nàng ta ném cho thanh niên còn có chút hoảng hốt kia.
“Đa tạ, Hàn tiền bối!”
Lão giả mặt đen tự nhiên biết Hàn Lập làm như thế chính là cấp cho mấy người bọn họ một nhân tình lớn, cho nên cảm kích nói.
Hàn Lập im lặng khoát tay áo, thả ra trên không vài đạo pháp quyết màu vàng, đem kết giới cách âm ở phụ cận tùy ý thu lại, sau đó chậm rãi biến mất vào trong bóng đêm.
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”
Lão Nhị vẻ mặt phức tạp nhìn theo thân ảnh Hàn Lập, lặng lẽ nhỏ giọng nói với lão giả mặt đen.
“Trước tiên đem Ngũ muội mang về trong phòng khống chế, đợi hành động đêm này của chúng ta chấm dứt rồi mới tính đến việc xử lý.” Lão giả trầm ngâm một chút, nói.
“Như vậy cũng tốt, tối thiểu cũng có thời gian để tất cả mọi người bình tĩnh lại.” Lão Nhị liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tiếp theo, hắn liền quay đầu lại hướng về thanh niên đang ôm nữ tử trẻ tuổi nói:
“Tứ đệ,trước tiên mang theo Ngũ muội quay về phòng đã!” Thanh niên ngây dại gật gật đầu, ôm nữ tử như khúc gỗ xoay người hướng Thanh Âm viện đi đến.
Thấy bóng dáng thê lương của hắn, lão Nhị thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ thương xót.
Lúc này trung niên nử tử cũng đi tới nói:
“Tứ đệ không có việc gì đâu, hắn đến nay đối với Ngũ nha đầu đều một mảnh si tâm, nhưng mà bây giờ…” Nàng ta liên tục lắc đầu, lộ ra vẻ không đành lòng.
“Khụ, ta nguyên trước kia cũng đồng ý đối với hai người bọn họ, nhưng hiện tại là không thể.” Lão giả đột nhiên lộ ra biểu tình mệt mỏi không chịu nổi.
Gần đây liên tiếp phát sinh ra kinh biến, làm vị lão nhân luôn luôn quyết đoán này cũng cảm thấy tâm thần cực kỳ tiều tụy.
Nhưng mấy người trong Mông Sơn ngũ hữu đều đã lớn tuổi nên chỉ cảm khái được trong chốc lát.
“Úi chà, chỉ mình Tứ đệ mang Ngũ muội trở về sao?” Lão giả bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt biến đổi nói.
“Đúng vậy, đại ca! Có cái gì không đúng sao chứ? Không lẽ ngươi nghĩ tứ đệ hắn…”
Lão Nhị trước tiên rùng mình khi bị hỏi đến, nhưng lúc sau sắc mặt đồng dạng cũng biến đổi, lộ vẻ lo lắng khi hắn giật mình hiểu ra.
Sau đó hai người liền một câu vô nghĩa cũng không nói, vội vội vàng vàng hướng Thanh Âm viện tiến đến.
Chỉ để lại trung niên nữ tử vẫn còn có chút khó hiểu, lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Trong Thanh Âm viện, thanh niên đơn thân cô độc ngồi trên ghế ở phòng khách, ngây ngốc như khúc gỗ.
Trước nguời hắn là lão giả mặt đen và nam tử cao gầy đang nhìn nhau.
Nữ tử trẻ tuổi sớm đã không thấy bóng dáng.
“Lão Nhị, Ngũ muội trên người còn có cấm chế do tiền bối hạ, đi không được xa, ngươi lập tức mau đuổi theo! Ta đi thỉnh tội với Hàn tiền bối, thuận tiện mời lão nhân gia ra tay, nhất định không thể để Ngũ muội chạy trở về thông báo cho người của Hắc Sát giáo, nếu nàng ta thực sự không theo hoặc có người khác tiếp ứng thì hãy hạ sát thủ đi!” Lão giả thần sắc lạnh lùng nói.
“Dạ rõ, đại ca!”
Lão Nhị đầu tiên là rùng mình, nhưng lập tức biết hiện nay không phải là lúc có thể mềm lòng nương tay, liền trịnh trọng gật đầu đáp, rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Tứ đệ,ngươi …khụ!” Lão giả thấy nam tử cao gầy đi ra ngoài mới quay đầu lại liếc mắt nhìn thanh niên.
Nhưng thấy hình dáng như mất hồn của hắn, lại thật sự không đành lòng nói nữa, đành phải thở dài một tiếng rồi đi tìm Hàn Lập.
“Bỏ chạy sao, không có việc gì,! Nếu quý nhị đệ không truy bắt được thì cũng không cần đuổi theo nữa đâu.”
Sự tình ngoài ý muốn của lão giả, Hàn Lập nghe nói nữ tử trẻ tuổi trốn ra khỏi Tần trạch lại không có lộ vẻ kinh hoàng, mà chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói.