Thấy Kaylin để ý tới quán bánh ngọt, anh đã kéo cô tới để mua. Lúc tính tiền, vốn dĩ định lấy thẻ đặc quyền riêng nhưng Kaylin vội đưa tay che lại. Đã giấu đi rồi thì không nên để lộ ra. Kaylin đưa mấy tờ tiền lẻ rồi cầm bánh rời đi cùng anh. Cô đưa tay kiễng chân đút cho anh nhưng chiều cao của cô vẫn có hạn chế, Zane đành cúi xuống để cắn được miếng bánh. Nhìn cô tươi cười đi thử được mấy món ăn ở nơi đây, dưới vành mũ lười trai đen, nụ cười cũng xua tan đi gương mặt lạnh lùng.
. . .
Ngày thứ hai, hai vợ chồng lại đi xem phim. Kaylin rất thích xem thể loại tình cảm nhẹ nhàng chữa lành. Zane thì lại buồn chán nằm ngủ để cô xem. Nhưng nghĩ gì đó mà đến giữa phim anh lại ngồi dậy tiến sát gần với cô. Kaylin bị anh ép chặt vào ghế, cô mím môi hồi hộp không biết anh làm sao.
– Hay là về nhà xem đi. – Zane vuốt gương mặt cô mà nói.
– Có thể… đợi hết giờ thì về được không ạ?
– Không thể.
Kaylin không hiểu nổi, đang bình thường tự dưng anh lôi cô về nhà. Cô không biết được anh đang suy nghĩ gì, ngồi trong căn phòng cả người cô đỏ cả lên. Zane vậy mà dám xem mấy phim đồi trụy như vậy. Lúc trước anh cũng từng mở loại phim này, căn bản anh xem một mình sẽ thấy bình thường, nhưng anh mở cho Kaylin xem chính là có ý bên trong đó. Kaylin ngồi siết chặt tay mà không dám nói gì hết. Zane nhằm trên đùi cô, đưa tay ôm qua eo cô, một chút lại lân la tiến lên khiến cô run người. Những việc như này không còn ít nhưng cô vẫn rất sợ. Zane lúc nào cũng vậy, trước lúc làm vẫn luôn nói anh sẽ nhẹ nhàng thôi nhưng nhập cuộc rồi thì khiến cô có những lúc ngất không biết trời đất gì.
Những chuyện tiếp theo đó thì vẫn sẽ phải diễn ra. Còn những ngày sau đấy thì Kaylin không thể đi nổi được nữa. Ngày nào Zane cũng dụ dỗ cô, cô không có đủ tỉnh táo thì sẽ nghe theo anh mà bán mạng trên giường mất thôi. Thật may là cô còn biết lôi sức khỏe của mình ra để anh chỉ có thể đồng ý mà không làm nữa.
. . .
Ngày cuối ở Ý, Kaylin là người chủ động đưa Zane tới cuối chân cầu. Cô tự tay làm bó hoa để tặng anh, lấy dũng khí nhỏ bé của mình để mà nói với anh.
– Em đã từng rất muốn rời xa Zane… Rất sợ nữa. Thật may, giờ đã khác, em cũng không nghĩ sẽ được như bây giờ. Nhưng Zane chịu thay đổi, chỉ là một chút, em vẫn thấy rất vui rồi. Cảm ơn Zane.
– Vì điều gì? – Zane tiến lại gần Kaylin để ôm cô.
– Dạ, vì tất cả. – Kaylin đáp lại còn thơm lên má anh.
Cô bé ngày nào giờ thật lớn, anh chỉ mong có thể giữ cô bên mình mãi như thế này mà thôi.
Ôm cô vào lòng, anh nhìn ra mặt sông chảy êm đềm anh mới nói.
– Ở với tôi, em chịu khổ nhiều rồi. Đợi sau này, tôi sẽ thực hiện ước mơ của em.
Mảnh đất anh mua ở vùng ngoại ô, chính là vì để sau về già. Kaylin muốn có một ngôi nhà nhỏ, có vườn hoa cung quanh, ngày ngày có thể làm việc ở nơi đây để có thể sống đến hết đời.
Vì những gì Zane lựa chọn nên cả đời này thứ gắn bó với anh nhất chính là súng đạn. Mọi chuyện không thể qua cầu rút ván được nên Kaylin chỉ có thể đành chấp nhận theo nó.
Kaylin rưng rưng nước mắt, cô không nghĩ anh có thể nhớ được như vậy. Cô gật đầu, chỉ im lặng ôm anh. Cảm giác mọi thứ yên bình còn ấm áp nữa. Nó đã rất ấm áp, nó đã có sự sống.
Lần đầu tiên hai người có thể vừa nhìn nhau vừa cười. Zane lạnh lùng thì vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ có anh mới dám bỏ cả tính mạng vì cô.
– **END** –