Cao Ngạn nói: “Ta chỉ đề tỉnh ngươi nên sớm chạy đi. Nếu như bị địch nhân chặt đứt đường chạy lên phía bắc, bọn ta chỉ còn nước ô hô ai tai.”
Thác Bạt Nghi dụng tâm quan sát phòng tuyến địch nhân cách đó nửa dặm nói: “Bọn ta cần giả vờ không còn cách nào khác, làm bộ không thể không hốt hoảng bỏ chạy về phía bắc, địch nhân mới trúng kế đuổi theo. Chúng trước tiên sẽ chặt đứt đường quay về phương nam của bọn ta, làm bọn ta không cách nào hội họp với quân chủ lực được. Sau đó chúng mới phong toả đường chạy đi phía đông hay phía bắc, chỉ như thế mới có thể cô lập được bọn ta. Không tin thì ngươi có thể nhìn xem hiệu tay của Hô Phong.”
Cao Ngạn nhìn sang Hô Phong. Cao thủ tinh thông thuật địa thính này đang giơ hai tay lên, làm một loạt động tác gã không thể hiểu nổi. Gã nhíu mày hỏi: “Hắn nói gì vậy?”
Đinh Tuyên đáp thay Thác Bạt Nghi: “Hắn nói địch nhân tới gần nhất là một đội kỵ binh đến từ phía nam, khoảng một ngàn năm trăm người, chỉ cách bọn ta nửa dặm. Còn có hai đội quân địch đang dùng hết tốc độ đuổi đến. Một đội tiến thẳng vào sau lưng bọn ta, đội còn lại cản đường lên bắc của bọn ta.”
Cao Ngạn giật mình kinh hãi: “Không lập tức chuồn đi, còn ở đây đợi chết à?”
Thác Bạt Nghi cười: “Nếu như ta không giữ được cái mạng nhỏ của ngươi thì làm sao ăn nói với Tiểu Bạch Nhạn đây. Xem kìa! Địch nhân phía trước cũng đã chuẩn bị xong rồi!”
Cao Ngạn nhìn ra phía trước, thấy trong trận địch đã tập kết ba đội kỵ binh, đang chờ lệnh xuất kích. Gã thấy vậy thì lạnh mình khiếp sợ, nhưng xấu hổ không dám giục giã Thác Bạt Nghi mau bỏ chạy.
Những chiến sỹ Thác Bạt tộc xung quanh không ai lộ chút thần sắc hoảng sợ. Người nào cũng lạnh lùng bình tĩnh. Loáng cái Hô Phong đã từ mặt đất đứng dậy, phi thân lên ngựa. Thác Bạt Nghi thét lớn: “Chạy!”
Truỳ Hành Trận lập tức thay đổi đội hình, biến thành tán loạn không còn hình thế nào hết, cuối cùng nhằm phía bắc chạy thục mạng. Đúng lúc này, kỵ binh địch ở phía nam cũng hiện ra, phóng tới như trận gió. Bên trận địch tiếng tù và nổi lên, ba đội kỵ binh chỉnh tề cũng vượt phòng tuyến, phóng đuổi theo bọn họ.
Đồ Phụng Tam đứng ở tây ngạn Dĩnh Thuỷ, nhìn sắc trời phía đông bắc than thở: “Quả nhiên là khí số chưa hết.”
Rồi hắn quay sang giải thích cho tả hữu: “Nếu trận mưa gió sấm sét lớn này đến sớm hơn nửa giờ thì đám quân mai phục của Âm Kỳ không cách gì sử dụng được hoả khí. Hơn nữa, thị tuyến mơ hồ nên uy lực đương nhiên giảm mạnh. Trận mưa này đến rất đúng thời cơ, sau khi chúng ta bao vây chặt địch nhân, mưa gió sẽ làm tất cả đều tê liệt. Đó cũng là cơ hội cực tốt để bọn ta theo thuỷ đạo sấn vào. Chi cần chặt đứt được bốn chiếc cầu nổi, bọn ta có thể triển khai kế hoạch đánh chiếm đông ngạn. Địch nhân tuy có binh lực hùng mạnh, nhưng chỉ còn cách bó tay ngồi nhìn, không cách gì liên thủ được. Đó gọi là ý trời. Lão Hồng quả có mắt nhìn, là phúc phận của bọn ta. Ồ!”
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra Dĩnh Thuỷ. Chỉ thấy một bóng đen từ trong nước phóng vọt ra chạy về phía họ. Tả hữu thân binh kinh hãi bạt xuất binh khí. Đồ Phụng Tam lập tức ngăn lại nói: “Không cần vọng động, là người của bọn ta.”
Yến Phi trong bộ đồ chống nước bằng da trâu màu xám đen, trên mình nước vẫn chảy ròng ròng, hạ xuống trước mặt mọi người. Chàng quay đầu nhìn đám mây đen cuồn cuộn nơi chân trời phía đông bắc, ung dung nói: “Ta có đại kế phá địch mới.”
Cao Ngạn trong tình huống đó có cơ hội phát huy bản lãnh không ai bì được. Vì gã đối với địa hình Biên Hoang Tập phía đông ngạn Dĩnh Thuỷ rõ như lòng bàn tay. Có gã cưỡi ngựa phía trước dẫn đường giả vờ bỏ chạy, nơi nào gã cũng có thể lựa chọn lộ tuyến tốt nhất, đồng thời làm truy binh từ hai bên đuổi đến không thể không rối loạn, bỏ lỡ thời cơ. Khi đội ngũ Hoang nhân bỏ truy binh hoàn toàn lọt lại phía sau, ai cũng hiểu chiến thắng nằm ở trong tầm tay, vì đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất để thực hiện thành công nhiệm vụ này.
Cao Ngạn dẫn mọi người chạy thục mạng, xuyên rừng vượt núi. Phía trước bỗng hiện lên một ngọn đồi nhỏ, cây rừng rậm rạp, chính là nơi Âm Kỳ và năm trăm phục binh đang ẩn thân. Cao Ngạn vội giảm tốc độ, vòng sang phía đông ngọn đồi. Thác Bạt Nghi và ba ngàn chiến sỹ như thuỷ triều vượt qua khu rừng thưa, bám sát sau lưng Cao Ngạn đang chạy như ngựa quen đường cũ.
Ba lộ truy binh đằng sau đã hợp thành một, cách độ nghìn bước, đang mau chóng đuổi tới. Còn một toán truy binh khác tụt lại đằng sau chưa tới nửa dặm. Tiếng vó ngựa vang trời dậy đất, tràn đầy ý vị chém giết vô tình của chiến trường.
Trong lúc địch nhân hoàn toàn không phòng bị, trên đỉnh đồi đột ngột xuất hiện vài trăm mũi Hoả Thạch Độc Yên bắn như mưa về phía truy binh đang trong khí thế hung hăng.
Ba ngàn chiến sỹ của Thác Bạt Nghi lập tức chia thành hai. Một đội đang chạy qua đồi thì quay lại vòng sang sườn địch, ngồi trên lưng ngựa giương cung lắp tên bắn loạn xạ vào kỵ binh địch đang bị chìm trong khói độc, vô cùng rối loạn, chiến mã hý loạn. Một đội khác quay ngược ngựa lại giữ khoảng cách an toàn với khói độc, dùng kình tiễn phản kích địch nhân.
Địch nhân trúng mai phục thê thảm, lập tức tan rã hoàn toàn. Tình thế rối loạn nhanh chóng lan rộng. Hơn nữa, phục binh của Âm Kỳ trong rừng đổ ra dùng cung cứng bắn cho địch nhân người đổ ngựa ngã. Địch nhân loạn không tụ nổi thành quân, bỏ chạy tứ tán.
Toán truy binh đến sau thấy thế bất diệu lại không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu địch nhân mai phục liền hoảng hốt tháo lui, chỉ hận sức ngựa không thể chạy nhanh hơn nữa.
“Ầmmm!”
Ánh chớp tê liệt bầu trời. Tiếng sấm rền vang. Trận mưa lớn mà Hoang nhân chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đổ xuống, ầm ầm thị uy.
Mưa to gió lớn đến đột ngột phi thường, làm địch nhân phòng thủ trong Tập vô cùng rối loạn. Kể cả Hoang nhân dù đã sớm chuẩn bị cũng vô cùng khổ sở, phải ngừng mọi hoạt động ẩn vào trong các doanh trướng tạm thời, lại còn phải đấu sức với cuồng phong muốn thổi bay cả lều trướng.
Đầu tiên là một tiếng sấm khủng khiếp vang rền điếc tai, sự lưu động của không khí như ngừng hẳn lại, từ phía đông bắc Biên Hoang từng đám mây đen cuồn cuộn tràn tới, gió lớn từ bốn phương tám hướng nổi lên ầm ầm.
Chịu tai nạn đầu tiên chính là cờ xí trên Cổ Chung Lâu. Cuồng phong làm các lá cờ bay phần phật, một chiếc trong đó chịu không nổi gãy đoạn.
Sau đó, cuồng phong và mây đen không ngừng kéo tới làm cả đất trời tối đen, tưởng như đêm tối đã về. Toàn bộ bầu trời bị mây đen che kín, lại có mấy tia sét kinh người phá không đánh xuống, tiếng sấm dậy lên ngay sát mặt đất, làm người ngựa cả hai bên đều kinh tâm táng đảm. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Bất kể là võ công cao cường thế nào, dưới thiên uy của đại tự nhiên thì dù là người mạnh mẽ nhất cũng cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.
Mưa như trút nước, đi kèm theo là cuồng phong sấm chớp từ phía đông bắc tràn tới càn quét mọi thứ trên mặt đất một cách vô tình, làm toàn bộ Biên Hoang và thành tập trở lên mờ mịt tối tăm.
Kẻ duy nhất được lợi trong tình hình mưa to gió lớn này là mười hai Song đầu chiến thuyền của Giang Văn Thanh. Nhân lúc nước cao sóng lớn, họ giương buồm điều chỉnh góc độ tiếp nhận cuồng phong từ đông bắc thổi tới phối hợp với mái chèo thò ra từ mạn thuyền, sức người lại thêm sức gió được lợi dụng xảo diệu giúp hạm đội vượt sóng, nhanh chóng tiến thẳng tới phía hai hàng cọc gỗ ngăn sông. Sắc trời tối đen, ánh chớp nhì nhằng liên tiếp, mưa to như trút nước làm tầm mắt chỉ nhìn được xa vài trượng.
Giang Văn Thanh đứng trên đài chỉ huy, mặc kệ gió thổi mưa quất vẫn kiên trì tích cực chỉ huy chiến hạm ngược dòng tiến lên. Việc chiến thuyền không ngừng bị thổi dạt sang phía tây bắc, lợi dụng thêm sức gió gia tốc nên toàn bộ hạm đội mau chóng tiến về Biên Hoang tập, thể hiện toàn bộ kỹ thuật điều khiển thuyền trong điều kiện đi ngược dòng và hướng gió chếch do cha nàng truyền thụ.
Nàng lại không sợ sự tấn công của tiễn lâu ở hai bên bờ vì mưa to gió lớn đã làm sức phòng ngự của địch nhân tê liệt. Trong tình thế địch ta nan phân như thế này, địch nhân không có cách nào dùng tên mồi lửa và máy bắn đá công kích hiệu quả được.
Nàng cũng không sợ việc xung phá cọc gỗ ngăn sông vì trước đó một chút đã có năm mươi cao thủ tinh nhuệ bao gồm cả bọn Yến Phi, Hô Lôi Phương, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết và Trác Cuồng Sinh ngấm ngầm tới khu vực cọc gỗ ngăn sông. Bằng vào thân thủ của bọn họ, có thể trong một thời gian ngắn thu thập thủ vệ địch nhân trong lòng sông, đồng thời thi triển thủ cước lên đám cọc gỗ này.
Hàng cọc gỗ đã xuất hiện trước mắt. Trong sóng nước hung dữ, hàng cọc vươn cao hơn mặt nước khoảng nửa trượng. Hai bên bờ sông chìm trong mưa gió mịt mù, chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng hai toà thạch bảo, và hàng hàng tiễn lâu trong mưa gió giống như những oan hồn chập chờn.
“Ầmmm Ầmmm!”
Chớp loé đánh bạt cả mưa gió.
Tiếng gỗ gãy vụn vang lên. Soái hạm của Giang Văn Thanh như húc vào đám cây khô gỗ mục, phá tan hai hàng cọc gỗ ngăn sông, tiến vào khu vực mặt sông thuộc phạm vi thế lực địch nhân.
Chiến sĩ Đại Giang Bang từ những lỗ châu mai hai bên khung thuyền bảo hộ chiến thuyền, dùng cung cứng cương tiễn bắn tới tấp vào địch nhân đang chạy rối loạn như đàn chuột hai bên bờ.
Hệ thống chỉ huy của địch nhân không thể vận hành trong điều kiện mưa to gió lớn này, làm cả một phòng tuyến phòng ngự mất năng lực tác chiến đồng bộ, không những khó khăn trong việc hỗ trợ lẫn nhau mà còn không thể cảnh báo cho đồng bọn ở phía trên thượng du, khiến các nơi lâm vào thế yếu phải tự phản kích một cách rời rạc, không tạo thành uy hiếp đáng kể đối với mười hai Song đầu chiến thuyền với tính năng ưu việt.
Thật ra, Giang Văn Thanh và các chiến sỹ cũng không cách nào phân biệt được mục tiêu trong mưa to gió lớn thế này. Nhưng chỉ cần nhắm bắn vào phía tiễn lâu, máy bắn đá và xe bắn tên là được vì mục đích không phải là giết địch mà chỉ cần làm địch nhân đại loạn, giảm bớt sức chiến đấu của bọn chúng.
Pháp bảo lợi hại nhất dùng để đối phó với chiến thuyền không gì ngoài hoả tiễn. Nhưng dưới mưa to gió lớn như vậy, hoả tiễn hoàn toàn không có đất dụng võ.
“Uỳnh!”
Một khối đá đánh trúng vào thân chiếc soái thuyền của Giang Văn Thanh, nhưng chỉ là một sự phá hoại không đáng kể.
“Ầmmm!”
Soái hạm thế như chẻ tre húc vỡ chiếc cầu nổi thứ nhất nối liền hai bờ. Tốc độ thuyền không thay đổi, tiếp tục tiến lên.
Địch nhân hai bên bờ lờ mờ nhìn thấy liền loạn cả lên, tứ tán trốn tránh tên từ chiến thuyền bắn ra. Song đầu hạm đội đã khống chế hết quyền chủ động, địch nhân không còn năng lực hoàn kích. Khi bọn chúng phát giác chiến thuyền đã tới thì tiên cơ đã mất, chỉ còn cách chịu đòn.
“Ầmmm!”
Chiếc cầu nổi thứ hai đứt tung đoạn giữa, toàn bộ bị nước sông cuồn cuộn cuốn xuống hạ du, càng tăng thêm uy thế phá huỷ của chiến thuyền.
Lúc này, Yến Phi và đám huynh đệ đã mặc lên mình áo chống nước và mũ trùm đầu của địch, từ chỗ gần đông môn nhất trên Dĩnh Thuỷ lẻn lên bờ. Bọn họ lợi dụng lúc trời đất mịt mù, mưa gió tơi bời tầm nhìn không rõ, địch nhân lại đang vội vã ứng phó với đội thuyền xâm nhập, nước đục thả câu tiến vào đông môn.
Quân thủ vệ của địch ở các phòng tuyến trên Đông đại nhai đã sớm lui vào các phòng ốc hai bên đường tránh mưa gió. Tuy nhìn thấy mấy chục người bọn chàng tiến vào, nhưng lại cho rằng đó là đám thuỷ binh lúc trước vừa điều ra Dĩnh Thuỷ nên không ai để ý.
Mọi người trở lại phố xưa, đều có cảm giác vui mừng như được cách thế trùng sinh.
Khi Yến Phi cảm giác không ai chú ý đến bọn chàng, liền dẫn mọi người chuyển vào một ngõ ngang, trèo lên mái nhà vượt nóc mà đi. Lúc họ từ cửa sau tiến vào Phong Thịnh Hải Vị thì mọi người đều biết diệu kế tiềm nhập Biên Hoang Tập đã thành. Bây giờ chỉ còn đợi trận sương mù dày đặc sau cơn mưa lớn bao trùm Biên Hoang tập như Hồng Tử Xuân đã dự báo nữa mà thôi.