“Nếu vậy tụi này không thể lên trên đó giúp đỡ được gì rồi. Lần đầu tiên anh cảm thấy bức bối khi bản thân chỉ là một con người bình thường đấy.”
Tuấn Tú vờ khuyên nhủ, dù trong lòng vẫn có chút buồn phiền:
“Đây là chuyện của thần tiên, người phàm chúng ta vẫn nên ở đây làm hậu phương vững chắc thôi.”
Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm không thể tham gia trận chiến trên thiên cung, họ có vẻ hơi buồn. Dù họ có muốn cùng đồng hành với tất cả thế nào, họ cũng không muốn trở thành gánh nặng của mọi người.
Trúc Chi nhìn cũng không muốn nhìn ba khuôn mặt buồn thảm của họ. Miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng dĩ nhiên có chút không cam chịu đâu. Cô biết họ cũng muốn giúp đỡ ít nhiều, nên đề nghị:
“Tất cả chúng ta đều phải đi. Nếu không cái tên giả mạo ban nảy sẽ nghi ngờ. Mọi người yên tâm, mọi người không phải là gánh nặng gì đâu. Những tên cấp cao sẽ không đối phó với những người không cân sức với chúng. Với lại, Thanh Lâm rất có thể bị bắt đi nếu tụi em rời khỏi đây. Tốt nhất nên ở bên cạnh nhau bảo vệ nhau thì hơn.”
Cả ba người kia thiếu điều nhảy tưng tưng ăn mừng. Có câu nói này của Trúc Chi khiến họ vui hơn nhiều. Họ nhất định sẽ giúp đỡ họ theo cách khác. Họ sẵn sàng vác theo bất cứ vũ khí lợi hại nào, chỉ cần giúp được cho nhóm người có khả năng chiến đấu kia thôi.
Thiên Thanh vui phải biết, đâu phải lúc nào cũng được lên thiên cung tham quan du lịch được. Anh phải cầm theo điện thoại xịn của mình mới được, anh sẽ quay lại tất cả phong cảnh hữu tình trên thiên cung làm kỷ niệm. Anh quay qua rù rì vào tai Tuấn Tú gì đó. Sau đó, hai người khúc khích cười đùa khoái chí. Hiển nhiên, anh đang dụ dỗ Tuấn Tú theo mình thăm quan thiên cung đây mà.
Nhìn ba người họ vui vẻ như vậy, Vô Ảnh không nỡ nói ra lời trong lòng. Rằng trên thiên cung không phải nơi để vui chơi đâu, mà là nơi tất cả đều đem tính mạng của mình ra đánh cuộc. Rằng họ sẽ chẳng có thời gian dạo chơi xung quanh, mà sẽ bắt đầu hành động. Ắt sẽ có người đổ máu, sẽ có người bị thương, cũng sẽ có người phải chết.
Trúc Chi chờ ba người kia hưởng thụ niềm vui của mình cho xong mới nói:
“Chúng ta nên nghỉ ngơi thật tốt. Mai sẽ lên đường. Tạm thời Vô Ảnh và Linh Đàm sẽ chia ra, một người ở lại với tụi em, một người tìm cách liên lạc với Gia Khánh và Minh Nghĩa, báo cho họ biết tình hình lúc này. Có như vậy họ mới trợ giúp Huyết Yêu một tay. Hơn nữa, hai người đó sẽ lên thiên cung báo cáo lại cho Huyết Yêu càng sớm càng tốt.”
Vô Ảnh nói ngay lập tức:
“Anh sẽ ở lại với mấy đứa. Linh Đàm tìm Tùng Bách, cùng nhau đến chổ Gia Khánh và Minh Nghĩa đi.”
Trúc Chi gật đầu rồi nói tiếp:
“Chúng ta cũng cần nói lại cho bác bảo vệ biết tình hình. Có như thế bác ấy mới bảo vệ Hạ giới thật tốt.”
Nhất Uy và Thanh Lâm nhận trách nhiệm đi báo cáo với bác bảo vệ Ngư Lâm. Trúc Chi đi tìm những đồng minh khác, nhờ họ bảo vệ hạ giới cùng bác bảo vệ. Vô Ảnh ở lại văn phòng thám tử trông chừng Tuấn Tú, Thiên Thanh cho đến khi Nhất Uy và Trúc Chi trở về. Rất nhanh, họ đã rời đi và bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Quý Nhậm đang đứng trước mặt Thiên tử, mặt mày căng thẳng lo âu, trông rất ra dáng một đại thần lo cho sự an nguy của Tam giới. Gã vừa mới đến thiên cung không lâu đã đến tìm Thiên tử đầu tiên. Gã chỉ đi một mình, những tên thuộc hạ cấp cao lẫn binh đoàn hung hậu của gã lại chẳng thấy đâu. Gã đã chuẩn bị vô số lời nói dối hòng lừa gạt Thiên tử như cái cách mà gã đã từng làm trước đây.
Thiên tử ngồi trên ghế rồng, đang im lặng chờ đợi Quý Nhậm báo cáo lại những thông tin mà gã đã điều tra được. Ông đã cho vài tên lính canh lui xuống, bộ dáng đang nóng lòng chờ đợi tin tức tốt từ gã, đang đợi xem cuối cùng Huyết Yêu đó có thật sự phạm tội hay không.
Quý Nhậm từ tốn cấp báo:
“Thần đã điều tra kỹ càng, thì ra đội quân của Huyết Yêu đều mang trong mình dòng máu lai nguy hiểm. Hắn đang âm mưu thâm độc nhầm chiếm lấy ngôi thiên đế. Hạ thần đã cài vài người thân cận bên cạnh chúng và phát hiện chúng đang ủ mưu chuẩn bị đánh chiếm Thiên giới. Gia Khánh và cả Minh Nghĩa đều cùng một giuộc với Huyết Yêu.”
Thiên tử trầm mặt, mặt ông không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Ông từ từ đi xuống chổ Quý Nhậm đang đứng, làm như ông không nghe rõ những gì gã vừa nói, muốn gã nhắc lại những gì mình vừa nói ban nảy. Không muốn tin dù chỉ một chi tiết nhỏ trong lời nói của gã. Huyết Yêu thì ông không nói làm gì, nhưng nếu ngay cả Gia Khánh và cả Minh Nghĩa đều muốn ngôi vị thiên đế này của ông thì đúng là chuyện khó tin.
Quý Nhậm gật đầu một lần nữa, coi như xác nhận chắc nịch những gì mình vừa nói là sự thật. Thiên tử lộ vẻ thất vọng tràn trề, cùng một chút sửng sốt khó mà giấu được. Ông xoay lưng lại với Quý Nhậm. Khuôn mặt của ông toát lên vẻ mệt mỏi, giống như ông không thể ngờ có một ngày những đại thần than cận nhất của mình lại thật sự có mưu đồ đen tối bậc này.
Quý Nhậm giấu đi nụ cười đắc ý, đang hưởng thụ cảm giác từ từ đưa Thiên tử vào cạm bẫy của mình. Gã rút ra đằng sau lưng một thanh kiếm dài, sắc bén, đang không biết dùng thời cơ nào một đao giết chết ông. Gã biết điểm yếu chí mạng của Thiên tử là gì, gã đã chuẩn bị từ rất lâu một loại độc dược chỉ cần đâm vào trái tim của Thiên Tử sẽ khiến ông chết ngay lập tức.
Thiên tử không hề đề phòng Quý Nhậm một chút nào cả. Ông vẫn còn đang thẫn thờ, có một chút thất vọng. Một đại thần dưới trướng của mình lại ôm mộng giết chết mình, làm sao ông có thể vui vẻ được. Ông chỉ muốn kết tội Huyết Yêu, hù dọa hắn một chút cho hắn bớt cái tình tự kiêu tự đại của mình mà thôi. Ông đâu có ngờ hắn thật sự có âm mưu giết chết mình đâu chớ.
Quý Nhậm chầm chậm tiến lại gần Thiên tử, nhân cơ hội vị thiên đế đang phân tâm, liền trực tiếp đâm xuyên thanh kiếm qua trái tim của ông. Gã lạnh lung rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể đang co quắp vì đau đớn của thiên đế. Gã đạp một đạp khiến ông văng ra xa. Gã lại lướt đến bên cạnh ông như một bóng ma, giương mắt sắc lạnh nhìn ông.
Thiên tử há hốc mồm, cơn đau kéo đến nhanh đến mức ông không cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Ông chỉ tay vào mặt Quý Nhậm, rên rỉ:
“Độc dược Thiên tà khí. Ngươi….”
Quý Nhậm nhe răng, nở một nụ cười quái dị. Gã cúi đầu xuống thật thấp, túm lấy một mớ tóc của Thiên tử, nói thật rõ rang vào tai ông, như sợ rằng khi mình nói ra những lời tiếp theo vị thiên đế này khó mà nghe được:
“Ba phút nữa chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể và ngươi sẽ chết, vị thiên đế đáng kính. Ngươi không bao giờ có thể đoán được, đúng không? Người thật ra muốn cái ngôi Thiên tử của ngươi là ta, Quý Nhậm này mới đúng. Huyết Yêu chỉ là một con tốt thí mạng. Sau khi ta đổ mọi tội lỗi cho hắn, tất cả đại thần còn không nguyện ý tôn ta lên làm Thiên tử kế nhiệm ư?”
Quý Nhậm cười một tràng dài, gã tru lên như điên, cứ như gã đã thật sự ngồi lên vị trí thiên đế rồi vậy. Chỉ thấy gã bỏ mặc Thiên tử nằm đó, bước lên ghế rồng và an tọa. Gã dõng dạc tự nói với chính mình:
“Quý Nhậm ta có công giết chết phản tặc Huyết Yêu, người vừa mới giết chết Thiên tử. Ta sẽ trở thành kẻ duy nhất xứng đáng với ngôi vị Thiên tử này.”