Nguyễn Hạo Thần đang định cản cô lại, nghĩ một lúc rồi lại thôi, cô cũng chẳng làm nên sóng gió gì lớn.
“Hai người thật sự chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi sao.” Vừa vào phòng, Mộng Nhược Đình đóng cửa lại rồi hỏi thẳng.
“Ừ.” Lúc nãy Mộng Nhược Đình cũng ở đó, chắc chắn đã nghe rất rõ ràng, cho nên bây giờ Tô Khiết cũng cảm thấy không có gì phải giấu cả.
“Em nói cho chị biết, chị đừng quá tin tưởng anh ấy, cũng đừng để anh ấy lừa, nhất định không thể dễ dàng yêu anh ấy.”
Mộng Nhược Đình cảm thấy anh trai của cô đã đủ ưu tú rồi, nếu lại thêm một vài thủ đoạn âm hiểm đen tối nữa, chị dâu chắc chắn không thể chống đỡ được bao lâu, cho nên cô không thể để chị dâu quá dễ dàng bị anh trai lừa mất trái tim được.
Nghe nói, đàn ông nếu như có được thứ gì đó quá dễ dàng thì sẽ không biết quý trọng.
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không.” Tô Khiết nhìn cô cười nhạt, nở một nụ cười làm cô yên tâm.
Từ lúc cô sinh bé con ra đời, cô đã dành hết tất cả tình yêu của mình cho hai bé con.
Tình yêu đối với cô đã trở thành một thứ xa xỉ, cô sẽ không hy vọng xa vời.
Thật ra lúc trước, cô cũng chưa từng suy nghĩ đến việc lấy chồng, nếu như cô dẫn theo hai bé con đi lấy chồng, ai có thể bảo đảm người đàn ông đó và gia đình của anh ta sẽ xem hai bé cưng như con ruột của mình chứ.
Nhưng mà cô không ngờ vừa mới trở về thành phố A đã gặp phải Nguyễn Hạo Thần, đã bị Nguyễn Hạo Thần ép đi đăng ký kết hôn.
Đương nhiên, cô biết rất rõ, loại gia đình như Nguyễn Hạo Thần càng sẽ không chịu được tỳ vết nào, cho dù nhà họ Nguyễn có hài lòng với cô cỡ nào thì cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được việc có hai đứa bé không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Nguyễn bước vào nhà họ.
Huống chỉ ông cụ Nguyễn bây giờ lại có trăm ngàn thứ không hài lòng về cô.
Mà cô tuyệt đối không có khả năng rời khỏi hai bé con của cô, cũng tuyệt đối không thể để cho hai bé con chịu bất cứ ấm ức hay tổn thương nào.
Huống chi cuộc hôn nhân này vốn dĩ bắt đầu bằng mục đích giao dịch.