“Chuyện này chẳng trách ai được, ai bảo anh ta không coi ai ra gì? Cho rằng bản thân là số một thế giới à?” Có người hừ nói.
“Thật là nực cười!”
“Đây có lẽ là cái giá phải trả của tuỏi trẻ đúng không?”
Tắt cả các loại âm thanh vang lên không dứt.
“Bà nội!” Liễu Như Thi hơi quay đầu lại.
“Cháu nói đi.” Dược Vương nhìn về phía trước.
“Cháu không yêu cầu bà có thể ra tay, cháu chỉ xin bà có thể giữ được mạng sống của Lâm thần y, có được không?” Liễu Như Thi trầm giọng hỏi.
Dược Vương do dự một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Bà sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào còn tùy thuộc vào ý trời.”
Liễu Như Thi không nói gì thêm.
Trong tình huống này, Dược Vương cũng không thể khống chế được…
Cùng lúc đó, Văn Mạt Tâm lại đi về phía Lâm Dương.
“Thời gian lãng phí hơi nhiều rồi.”
Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói, nhưng trong ánh mắt đã xẹt qua tia sát ý.
Ông ta giơ tay lên, sự tàn nhẫn khuấy động trong lòng bàn tay cực kỳ rõ ràng.
Lần này, ông ta muốn trực tiếp giải quyết trận chiến nhàm chán này.
Có lẽ ông ta không nên vì cái gọi là thể diện mà để thuộc hạ đi giải quyết người này, nếu như ông ta ra tay sớm hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện đã không biến thành như vậy.
Nhưng mà điều đó không quan trọng, tất cả đều đã kết thúc rồi…
Văn Mạt Tâm âm thầm hừ một tiếng, tiền lên một bước, dự định nhanh chóng giải quyết người này rồi thu dọn mớ hỗn độn còn lại.
Nhưng khoảnh khắc khi ông ta lao về phía Lâm Dương …
Bùm!
Một tia sáng lạnh lẽo ập đến.
Lại là kim bạc!
“Tài năng thắp kém!” Văn Mạt Tâm âm thầm hừ một tiếng, hơi quay đầu lại.
Nhưng ngay lúc ông ta vừa tránh được cây kim bạc này, thì trước mặt ông ta lại xuất hiện một kim bạc khác.
Thì ra Lâm Dương vung ra không chỉ là một kim bạc, mà là hai cái!
Nhưng mà vẫn vô dụng!
Văn Mạt Tâm khẽ hừ một tiếng, bàn tay nhanh như chớp, trực tiếp kẹp vào kim bạc kia.