Hai người uống vô cùng vui vẻ, nhưng chưa đến 20 phút sau thì bắt đầu không còn nhìn rõ hình người nữa.
“Minh Châu… cậu… cậu đừng di chuyển nữa, tớ hoa mắt rồi.”
“Tớ đâu có di chuyển… không được rồi… tớ… tớ không uống được nữa, tớ đi thanh toán, tớ phải về nhà rồi.”
“Đừng… đừng đi, để Cố Thành đi.”
Trung đưa cậu về…”
“Tớ không thèm làm cục pin Nam Phù, một cục còn dài hơn sáu cục. Chị đây.. muốn về nhà.”
Bạch Minh Châu đứng dậy, bước thấp bước cao rời đi.
Cô đến quầy bar, lôi vài tờ tiền trong ví ra rồi đập trước mặt người thu ngân.
Rồi cô cứ thế đi ra cửa.
Vừa bước ra ngoài, gió lạnh thổi đến khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Bạch Minh Châu đứng ở cửa, hai mắt mơ màng.
Cô nhìn thấy chiếc thùng rác màu xanh.
Tốt thật.
Dạ dày của cô vận động dữ dội, không nhịn được nữa, cô lắc lư qua lại đi về phía đó, rồi đứng cạnh thùng rác không ngừng nôn ra.
Cô uống nhiều rượu nên bây giờ dạ dày bị ảnh hưởng, cô nôn đến mức nôn cả ra mật xanh mật vàng.
Cô nôn một lúc rồi mới từ từ đỡ hơn, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Cô không phân biệt được đâu là xe riêng đâu là xe taxi, nên cứ thế chặn một chiếc xe lại.
“Bác tài… tôi muốn về nhà…”
Trong xe có ba người đàn ông, bọn họ định đến đây uống rượu. Nhìn thấy Bạch Minh Châu say khướt như vậy thì cùng quay sang nhìn nhau, thấy những nụ cười không mang ý đồ gì tốt đẹp.
Ba người hiểu rõ suy nghĩ của nhau nhưng không nói ra.
Lái xe xuống xe nói: “Được, được, mỹ nữ mau lên xe.”
Nói xong, anh ta tiến lên phía trước đỡ Bạch Minh Châu, còn tiện thể đục nước béo cò.
Cô gái nhỏ này có thân hình thật đẹp..
Hí hí hí..
Anh ta không kìm được mà kêu lên.
Đúng là điều may từ trên trời rơi xuống, không ngờ ở một quán bar nhỏ này lại có thể gặp được một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy.
Bạch Minh Châu thần trí không tỉnh táo, cô không hề nhận ra đối phương đang giở trò lưu manh mà cứ thế ngồi vào ghế sau.
Không ngờ đúng lúc đó cón một người từ trên đường xông tới, kéo thẳng Bạch Minh Châu vào trong lòng.
“Anh là ai?”
Người tài xế không vui nói.
Ôn Mạc Ngôn không hề quan tâm, anh đang định về nhà nhưng không ngờ lại nhìn thấy Bạch Minh Châu ngất ngư qua lại đi từ trong quán bar ra. Trái tim anh khẽ run lên. Nhìn thấy cô bị người khác bám lấy, anh ta lại còn định đưa cô lên xe thì nhanh chóng dừng xe lại.
Ôn Mạc Ngôn lập tức ngăn lại rồi đỡ lấy Bạch Minh Châu đang lắc lư qua lại.
“Minh Châu, em vẫn ổn chứ?”
Bạch Minh Châu tập trung nhìn Ôn Mạc Ngôn, nhìn thấy anh thì cô lập tức đẩy ra.
“Anh… anh tránh xa tôi ra…”
Sao cô lại gặp đúng con quỷ xui xẻo này vậy, gặp anh ta thì đúng không có chuyện gì tốt đẹp.
“Bác tài, mau chóng đưa tôi về nhà, càng nhanh càng tốt.”
“Bạch Minh Châu…”
Ôn Mạc Ngôn lên phía trước định ngăn Bạch Minh Châu lại nhưng đã bị người tài xế kia ngăn lại.
Cùng lúc đó, hai người ở ghế xong cũng bước xuống.
Hai người đó mặc áo ba lỗ để lộ cánh tay, trên cánh tay còn có hình xăm hình rồng hổ xanh đỏ.
Bọn chúng cố tình gồng cơ bắp lên, Ôn Mạc Ngôn nhìn xong thì không khỏi cau mày, lùi lại phía sau một bước.
Anh… đánh không lại ba người họ.
Chỉ một người cũng đủ để khiến anh nằm đất chứ không nói gì đến cả ba người to con như thế này.
“Người anh em, cô em gái này không cần cậu lo. Cậu không nghe thấy cô ấy nói muốn chúng tôi đưa về nhà sao? Mọi chuyện đều có trước sau, tránh qua một bên, đừng ngáng đường của anh em bọn này.”
Tài xế lên trước vỗ vào ngực của Ôn Mạc Ngôn để nhắc nhở sự khác biệt của hai người.
Ôn Mạc Ngôn chỉ có một nhúm, trong mắt của bọn chúng thì còn chẳng đủ nhìn.
Ôn Mạc Ngôn lo lắng nhìn Bạch Minh Châu đang tựa vào cửa xe, nếu như cứ để bọn chúng đưa cô đi thì không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh biết Bạch Minh Châu ghét mình nhưng lúc này anh không thể đi đâu được.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, các anh không thể đưa cô ấy đi.”
Ôn Mạc Ngôn nghĩ đến một lý do rất hợp lý: “Bạn gái? Mỹ nữ, cậu ta là bạn trai của cô sao?”
“Không… không phải, bạn trai của tôi không phải như vậy, bạn trai của cô…”
Là người kia mới đúng.
Lúc nào cũng giữ một khuôn mặt nghiêm túc, làm chuyện gì cũng nghiêm trọng hóa vấn đề, lúc nào cũng thích dạy dỗ cô.
Điều quan trọng nhất là người đó thương yêu cô và có thể bảo vệ được cho cô.
Chứ không phải là người đàn ông yếu ớt trói gà không chặt này. “Bạch Minh Châu! Em uống nhiều rồi đấy biết không?” Ôn Mạc Ngôn lo lắng nói.