Hắn vừa dứt lời thì xoay người rời đi.
– Bệ hạ!
Hạ Hầu Thừa Vũ vừa quỳ vừa bước lên trước, ôm lấy đùi của Thanh Chủ nói:
– Nô tỳ không dám giấu diếm, nô tỳ không dạy được con. Hôm nay Nguyên Tôn muốn học theo bệ hạ làm nông, sau khi làm xong, cả người đâu mồ hôi mệt mỏi, theo thói quen đi đến chỗ đầm nước tắm rửa…
Nàng kể rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện đã xảy ra, Thanh Nguyên Tôn chảy đầy mồ hôi lạnh, đầu cúi gằm xuống ngực, kinh hãi lạnh mình.
Sau khi kể rõ mọi việc, không khí trong đại điện yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt Thanh Chủ biến hóa thất thường, Hạ Hầu Thừa Vũ lo lắng ngẩng đầu quan sát sắc mặt của hắn. Thanh Nguyên Tôn quỳ ở đó, cả người lạnh run lên, Thượng Quan Thanh hơi cúi đầu, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, dường như chẳng nghe thấy cái chi hết.
– Bệ hạ, Nguyên Tôn không hề có lòng bất kính, hắn thực sự vô ý gặp phải thôi.
Hạ Hầu Thừa Vũ đánh vỡ không khí bình tĩnh, đung đưa đùi Thanh Chủ hô lên, vẻ mặt tràn ngập khẩn cầu. Nàng nói nhiều như vậy, đây chính là câu quan trọng nhất.
Vốn là nàng muốn nói có người hàm hại con trai mình, nhưng Miêu Nghị lại liên tục nhắc nhở, không cần phải nói người nào hãm hại, phải để bản thân Thanh Chủ tự phán đoán mới được.
Ánh mắt Thanh Chủ lạnh lẽo nhìn xuống gương mặt đẫm nước mắt của nàng hỏi:
– Ý của ngươi là, trẫm nên khen hắn đã làm rất tốt phải không? Mẹ con các ngươi diễn cảnh đau khổ cho trẫm nhìn, là kẻ nào dạy ngươi? Hạ Hầu gia?
Hạ Hầu Thừa Vũ hoảng sợ lắc đầu:
– Không có ai dạy, nô tỳ thật tâm mang Tôn nhi đến đây thỉnh tội với bệ hạ.
Sắc mặt Thanh Chủ cực kỳ lạnh lẽo:
– Ngươi dám nói là ngươi không liên hệ với Hạ Hầu gia trước khi đến đây không?
Hạ Hầu Thừa Vũ cúi thấp đầu:
– Đã liên hệ rồi, nhưng nhà mẹ để của nô tỳ hoài nghi có người hãm hại Tôn nhi, bảo nô tỳ yên lặng theo dõi kỳ biến, trước mắt phải biết rõ chuyện gì xảy ra rồi mới tính tiếp.
Nàng lại ngẩng đầu lên nói:
– Nhưng nô tỳ không thể chờ đợi được nữa. Nếu cứ kéo dài như thế, e rằng để cho bệ hạ hiểu lầm nô tỳ, nghĩ rằng trong lòng nô tỳ có quỷ. Bệ hạ, Tôn nhi thực sự không cố ý đâu!
Cho dù Thanh Chủ không hỏi, nàng cũng sẽ chủ động nói ra. Nàng không hiểu vì sao Miêu Nghị lại dặn nàng phải nói như vậy, mà không biết rằng Miêu Nghị rất sợ nàng nói nhiều điều hồ đồ, tính toán mưu kế quá nhiều khiến khéo quá hóa vụng, vì thế phải khuyên nàng nên nói như thế.
Ánh măt Thanh Chủ chớp động, cũng có lý, hắn cảm thấy gia tộc Hạ Hầu còn không đến mức bảo hai mẹ con hạ Hầu Thừa Vũ đến đây diễn kịch đau khổ cho hắn xem. Trong thời kỳ thế này, Hạ Hầu gia không muốn tỏ ra yếu thế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của gia chủ Hạ Hầu Lệnh. Có lẽ đây chính là hành động tự phát của Hạ Hầu Thừa Vũ mà thôi.
Giờ khắc này, hắn mới ý thức được, cái chết của Hạ Hầu Thác chẳng những ảnh hưởng đến những người khác trong gia tộc Hạ Hầu, ngay cả tâm tính của người phụ nữ này cũng xuất hiện biến hóa.
Đưa tay bắt được cổ tay Hạ Hầu Thừa Vũ rồi kéo nàng qua một bên, Thanh Chủ đi từng bước một đến đối diện với Thanh Nguyên Tôn. Hạ Hầu Thừa Vũ đang ngã ngồi trên mặt đất, giọng điệu cầu khẩn nói:
– Bệ ha, Tôn nhi thực sự vô tâm mà thôi!
Chứng kiến bộ dạng Thanh Nguyên Tôn sợ hãi đến mức lạnh run, vẻ mặt Thanh Chủ âm trầm. Hắn rất tức giận, không vì nguyên nhân gì khác, chính là vì bộ dáng kinh sợ của Thanh Nguyên Tôn trước mắt hắn. Đó chính là con trai của hắn đấy!
– Trong lòng không có quỷ, ngươi cúi đầu làm gì? Mang đầu của ngươi…
Thanh Chủ nói đến đây thì đột nhiên gầm lên:
– Ngẩng lên!
Thanh âm chấn động toàn bộ đại điện, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong không gian.