Dung mạo sư phó còn trẻ hơn đệ tử một chút, chỉ có thể nói hiệu quả trú nhan của công pháp quá tốt.
Mới nhìn thì có vẻ khí thế hai người ngang nhau nhưng với nhãn lực Lâm Hiên, hắn biết Băng Phách đang chiếm thượng phong.
“Không biết hai người có ân oán gì, có điều vừa hợp để mình ở giữa thu lợi.”
Lâm Hiên âm thầm suy tư, bản thân đấu với Băng Phách chưa biết ai thắng ai thua nhưng nếu có thêm Dương Đồng tiên tử thì nhất định thu được thắng lợi. Có điều hắn không vội. Chọn thời cơ thích hợp mới thu được lợi ích lớn nhất. Lâm Hiên thu liễm hơi thở toàn thân, ngừng thần quan sát.
Hai người đang ở trung tâm cuộc chiến tất nhiên không thể mãi bảo trì trạng thái giằng co. Dương Đồng tiên tử quát một tiếng rồi lao lên động thủ trước. Không biết nàng sử dụng bảo vật gì mà rừng trúc xanh biếc sau lưng như có sinh mệnh lập tức sống lại. Từng mảnh lá trúc lộn xộn tung bay như mưa, hóa thành từng chùm thanh quang bắn tới đối phương. Mới nhìn thì không thấy có gì thần kỳ, tựa hồ chỉ như phong nhận thuật bình thương tăng thêm chút uy lực mà thôi.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy, bên trong tuy không ẩn chứa lực lượng pháp tắc nhưng mỗi phiến lá cắt qua đều có thể xé rách hư không.
Nếu đối thủ của nàng không phải Băng Phách mà là mấy tên Phân thần kỳ chỉ sợ đã sớm chết rồi.
“Ngu ngốc!”
Trên mặt Băng Phách lộ vẻ khinh thường, bàn tay vừa nâng lên, ma khí sau lưng lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Âm thanh xé gió liên tục truyền ra. Ma khí cuồn cuộn biến thành xoáy nước lớn cuốn mọi phiến lá trúc vào trong, tựa như trâu đất xuỗng biển không gây ra chút gợn sóng nào.
Sắc mặt Dương Đồng tiên tử trở nên khó coi, nhưng tất nhiên chưa tới mức nhụt chí. Chỉ thấy tay nàng nắm hờ, một thanh tiên kiếm xanh biếc liền xuất hiện, linh khí thuộc tính mộc vô cùng kinh người.
Dương Đồng phóng tiên kiếm về phía trước, xung quanh lập tức tràn ngầm kiếm khí xanh lục. Tay kia kết ấn mau lẹ khiến vô số lá trúc sau lưng lần nữa tán loạn, số lượng nhiều hơn lúc nãy nhiều. Chúng hóa thành một quang cầu cực lớn đập xuống người đối phương.
Đôi mi thanh tú của Băng Phách khẽ nhíu song nét mặt vẫn lộ vẻ thong dong. Nàng khẽ quát một tiếng, ma quang sau lưng càng mạnh. Từ bên trong bay tới một thanh trường đao đen nhánh phóng lên đón đỡ kiếm khí. Còn đám lá trúc kia nàng không thèm liếc mắt nhìn tới.
Tiếng bạo liệt truyền ra càng mạnh, gió gào bắn ra bốn phía. Dương Đồng ra tay trước chiếm tiên cơ, thế công cũng vô cùng lăng lệ nhưng lại chẳng chiếm được chút lợi thế nào. Thực lực của nàng quả thật kém hơn Băng Phách nhưng vẫn chưa đến nỗi thua luôn. Pháp bảo tung hoành, linh quang phá không, hai người đấu pháp càng lúc càng náo nhiệt.