Cao thủ của các thế lực đều có vẻ kinh hãi.
Sau khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, Dương Thanh bỗng nhìn về phía thanh niên đang được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, thanh niên kia cũng nhìn về phía Dương Thanh, nhưng lần này, †rong mắt hắn không còn vẻ khinh thường nữa.
“Tống Nghị của Tống Thành!”
Thanh niên đó bỗng nhìn về phía Dương Thanh, chủ động nói.
Lại là một thế lực phủ thành chủ, tất cả thế lực có chữ “thành” trong tên đều sở hữu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, không có ngoại lệ.
Những thế lực này tự chiếm đất làm vua, có thực lực gần với gia tộc Cổ Võ.
Tống Nghị trước mặt mới khoảng ba mươi tuổi mà đã có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù ở trong gia tộc Cổ Võ thì cũng là yêu nghiệt với thiên phú hơn người, chứ đừng nói gì đến ở thế lực phủ thành chủ, chắc chắn hắn sẽ có thân phận cực kỳ cao quý.
Tống Nghị còn được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ, điều đó đủ để cho thấy địa vị của hắn lớn tới mức nào.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Dương Thanh của Yến Đô!”
Nghe thấy thế, Tống Nghị nhíu mày, đương nhiên hắn biết Yến Đô là nơi nào, nhưng hắn không ngờ ở Yến Đô cũng có cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong trẻ như thế, hơn nữa còn giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Tuy Yến Đô là thành phố trung tâm của Chiêu Châu, nhưng trong mắt thế lực phủ thành chủ, cao thủ Yến Đô đúng là một đám rác rưởi chỉ có chút sức chiến đấu.
Đừng nói là thế lực ở Yến Đô, cho dù là Hoàng tộc hay Hoàng tộc cổ xưa, thế lực phủ thành chủ cũng không coi ra gì.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, không biết anh có hứng thú không?”
Tống Nghị hơi nhếch môi, đáp ngay: “Được!”
Hăn nói rồi chủ động đi tới chỗ Dương Thanh.