“Đại vương vạn tuế… vương hậu thiên tuế…”
“Đại vương vạn tuế… vương hậu thiên tuế…”
Trong tẩm cung của Bắc Lương vương, Hiên Vũ Ngọc Nhi đang căng thẳng ngồi tại đó đợi Lãnh Thiên Minh tới, sau khi kết thúc quốc yến, Lãnh Thiên Minh liền tới đây.
“Đại vương giá lâm”.
Tất cả thái giám và cung nữ đều lui xuống, cả căn phòng chỉ còn lại Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi.
Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi mặt đã đỏ bừng rồi đi tới.
“Sao thế, hôm đó tại triều đường nàng đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác, hôm nay sao lại xấu hổ rồi”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ xinh xắn lên nói: “Thiên Minh ca ca, chàng… chàng lại chọc ghẹo thiếp rồi”.
“Ha ha, tới đây để ta ngắm nào, thiếu niên anh hùng Giang Tiểu Bạch của thành Thiên Khải chúng ta”.
Mặt Hiên Vũ Ngọc Nhi lập tức càng đỏ hơn, ghé sát vào lòng Lãnh Thiên Minh, cúi thấp đầu nói: “Thiên Minh ca ca, chàng hư thật”.
Lãnh Thiên Minh sững người, xem ra thích nói câu ‘chàng hư thật’ là thiên tính của phụ nữ.
“Vậy nàng thích Thiên Minh ca ca hư không?”
“Ai yo, đừng nói nữa”, Hiên Vũ Ngọc Nhi xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Lãnh Thiên Minh lập tức bế bổng nàng lên, đặt lên trên giường, nhìn vào mắt nàng và nói: “Ngọc Nhi, nàng thật đẹp”.
“Thật ư?”
“Ừ”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi mỉm cười rồi nhắm mắt lại…
Đại Lương, trong thành Biện Lương.
Tin tức công chúa đại hôn đã được truyền tới đây rồi, Lưu Bất Đắc và Lý Thành đang ngại ngùng ngồi ở đó.