“Ha ha ha, chú hai, chú đến thật đúng lúc!! Nào nào nào… Mời ngồi, cháu rót nước cho chú!”
Đông Phương Hạ rất nhiệt tình!! Có chú hai của mình ở đây, Thư Lăng Vy cô tống tiền đi! Xem cô có cái gan đó không.
Thư Lăng Vy bực bội trong lòng, chào hỏi Đông Phương Hùng, sau đó quay người rời đi, lòng nghĩ chú hai sớm không đến muộn không đến, lại cứ xuất hiện vào lúc này, chú có biết chú vừa xuất hiện là khiến cháu dâu của chú tổn thất bao nhiêu tiền không! Đó là cả đống bạc trắng đấy.
Đông Phương Hùng bị Đông Phương Hạ làm cho thấy khó hiểu, lòng nghĩ tên nhóc Đông Phương Hạ sao đột nhiên nhiệt tình như vậy! Ánh mắt nghi hoặc đảo nhìn Đông Phương Hạ một lượt nói: “Tên nhóc cháu không phải là có chuyện xin chú hai đấy chứ!”
“Xem chú nói kìa! Chú là trưởng bối, cháu không thể thất lễ!”
Đông Phương Hạ cung kính rót trà cho Đông Phương Hùng, bây giờ anh đúng là yêu chết chú hai của mình đi được, đến thật đúng lúc!
Đông Phương Hạ nhìn nụ cười đắc ý của chú hai liền nghi hoặc, hỏi thăm dò: “Vậy giải thưởng của chú hai là gì?”
“Cháu thua thì phải đưa cho chú hai mươi triệu! Chú thua, chú cho cháu một lô vũ khí tiên tiến nhất! Thế nào, chú hai hào sảng chứ!”
Đông Phương Hạ nghe xong vui muốn chết, nhưng vẫn lắc đầu: “Chú hai, nói đi nói lại chú vẫn muốn kiếm ít tiền từ trong tay cháu! Dứt khoát không được, cháu trực tiếp đưa chú tiền, chủ cho cháu thứ cháu muốn là được!”
“Tên nhóc cháu nói gì vậy! Chú hai là người tham tiền sao!!!”
Haiz… Chú hai à! Chú đừng cần thể diện mà sống chịu khổ chứ! Binh sĩ của chủ có tư lệnh như chú, là cái phúc của họ!
Mọi người nghe xong lời của Đông Phương Hạ, ông lão và bố Đông Phương Viêm cười khổ, cái gan của hai chú cháu này thật không nhỏ, đã giao dịch ở nhà, lại còn dùng vũ khí của quân đội Yên Kinh để giao dịch, nếu để hai vị bên trên biết, chắc chắc cho Đông Phương Hùng lên tòa án quân sự.