“Về rồi à?”
Hạ Nhi: “…”
Đứng cách Dung Lạc mấy bước, cô đứng khoanh tay trước ngực, đôi môi màu hồng khẽ nhướng lên, trong mắt toàn là sự hờ hững.
Khuôn mặt Hạ Nhi rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, còn mang theo một đôi mắt hổ phách trong veo, dưới ánh hoàng hôn càng lộ rõ làn da trắng như sứ, không hề có lỗ chân lông, khuôn mặt tuyệt mỹ ấy thậm chí còn không hề trang điểm, thanh thuần như một bông hoa hồng trắng tinh khiết lay động lòng người.
Ánh hoàng hôn làm nền cho cô, bản thân cô cũng làm nền cho cảnh vật đẹp đẽ đó.
Kiêu ngạo đến không thở nổi.
Cô không nói gì, bình thản đến nỗi mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều có thể dễ dàng gợi lên dục vọng thâm trầm sâu thẳm nhất trong đáy lòng Dung Lạc, một chút biểu cảm cũng không có.
Dung Lạc chậm rãi nâng mắt, tròng mắt xanh biếc đang áp chế cảm xúc.
Mấy giây sau, bỗng cong nhẹ khoé môi khẽ cười:
“Em không chào đón tôi sao?”
Đôi mắt màu xanh biếc lúc này như trải lên một tầng sương mỏng.
Dung Lạc nói xong lại khẽ cười, biểu cảm có chút bén nhọn, rơi vào mắt người khác là khốc liệt dị thường, môi mỏng tạo thành độ cong duyên dáng, từng chữ thốt ra lộ vẻ lạnh lẽo:
“Em nghĩ tôi sẽ buông tha em, để em cùng Khương Tình đến với nhau à?”
Hạ Nhi mở to đôi mắt sáng trong như giếng cổ, nghiêm cẩn nhìn Dung Lạc, sau đó bỗng dưng nhướng môi:
“Cút đi.”
Giọng nói của cô mềm nhẹ cực kỳ, vang vọng khắp xung quanh, làm người nghe cảm thấy chấn động.
Hạ Nhi dứt lời liền cười lạnh, muốn vòng qua người Dung Lạc, bộ dạng chính là một chữ cũng lười mở miệng ra nói chuyện.
Dung Lạc lúc này lại bước đến chặn đường của cô, cười đến quyến rũ xinh đẹp, chấn động lòng người, thẳng thừng áp sát tới gần cô, khiến cô bất giác lùi về sau, từng chữ tững chữ nói ra đều như đá tảng nặng nề đập thẳng vào lòng cô:
“Hạ Nhi! Cả đời này, em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tôi. Cho dù tôi có làm gì, có rơi xuống địa ngục đi chăng nữa, cuộc đời này định sẵn em sẽ phải đi cùng tôi. Em hiểu chưa?”
Hạ Nhi nhướng mày, cười lạnh nói:
“Muốn xuống địa ngục thì cô đi một mình đi. Bởi vì bổn tiểu thư nhất định sẽ lên thiên đàng bầu bạn với thiên sứ. Còn nếu cô lên thiên đàng, bổn tiểu thư cam tâm tình nguyện xuống địa ngục chơi với quỷ dữ. Hai người chúng ta, vĩnh viễn không cùng một đường. Cô hiểu chưa?”
Thanh âm của cô không chỉ mềm mại sạch sẽ, lại không có chút dông dài nào, vô cùng dứt khoát.
Dung Lạc bật cười, tay vẫn cắm vào túi quần, nghiêng người đứng ở trước mặt cô, trong đôi mắt màu xanh biển kia lại hơi trầm xuống.
Hai người đối diện vài giây.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân thiên kiều bá mị trước mắt, cười lạnh:
“Dung Lạc! Cô dùng thủ đoạn gì cũng không khiến tôi có chút tình cảm nào với cô đâu. Tại sao cứ cố chấp với tôi như vậy để làm gì?”
Giọng nói của cô vừa mềm mại nhẹ nhàng lại mang theo sự tàn nhẫn khốc liệt vô cùng.
Khóe môi mỏng của Dung Lạc nhếch lên, nhưng trong cặp mắt lại không hề có ý cười. Một nụ cười điên đảo chúng sinh, giọng nói lại trầm thấp yêu dị, âm cuối rung động kéo dài, dụ hoặc vô tận:
“Hạ Nhi! Tôi yêu em. Yêu đến nỗi chỉ hận không thể giết chết em.”
Hạ Nhi cười khinh bỉ, vòng qua Dung Lạc bước thẳng vào cửa lớn chung cư.
________
Hạ Nhi vừa mở cửa phòng đã trông thấy Bối Lạc ngồi an vị trên sofa, qua loa chào hỏi vài câu, cô bước vào phòng tắm rửa tay sau đó đi vào phòng thay đồ.
Sau khi cô rửa tay xong, Bối Lạc đột nhiên đứng dậy, bám sát theo cô vào phòng thay đồ, nhìn cô chằm chằm và nói:
“Cô quyết định ở lại đây thật sao? Không trở về Khương gia?”
Hạ Nhi bình thản khoác chiếc áo ngủ lên người, chậm chạp bước tới sofa phòng khách ngồi xuống, vươn tay nhấc lấy tách trà nóng hổi ở trên bàn.
“Hạ Nhi! Khương Tình đang bệnh đấy.” Bối Lạc đột ngột hét lên.
Bàn tay Hạ Nhi bất giác hơi buông thõng, tách trà suýt chút nữa đã trượt khỏi ngón tay cô, cũng may cô lại vững vàng đỡ được, nên mới không để lộ ra sự mất cân bằng của mình.
Cô ngước mắt lên nhìn Bối Lạc, lạnh giọng:
“Bệnh gì?”
Bối Lạc bước nhanh tới ghế sofa đối diện Hạ Nhi ngồi xuống, tay cầm tách trà đưa lên nhấp một ngụm, lẳng lặng liếc nhìn quan sát cô rồi nói tiếp:
“Ba năm qua, Khương Tình trôi qua thật sự rất khổ sở. Kể từ khi cô rời đi, Tình mắc chứng mất ngủ trầm trọng, không thể nào yên giấc được. Dùng thuốc hay bất kì phương pháp nào cũng không có hiệu quả.”
Bối Lạc cố nén nỗi chua xót trong lòng xuống, đặt tách trà lên mặt bàn, tiếp tục nói:
“Nếu cô đã trở về đây, vẫn nên vì Khương Tình mà để ý đến sức khoẻ cậu ấy một chút.”
Hạ Nhi nhìn có vẻ trầm mặc, thực chất đã bị lời của Bối Lạc làm cho lung lay, thêm vài phần sợ hãi.
“Tôi biết cô chưa hoàn toàn tha thứ cho Khương Tình, nhưng tôi biết rõ cô yêu cậu ấy hơn bất kì thứ gì trên cuộc đời này. Tình trạng của Tình, chỉ có cô mới giải quyết được thôi.” Bối Lạc tiếp tục khuyên nhủ.
Hạ Nhi cố giữ khuôn mặt mình bình thản, lại làm như bị Bối Lạc chọc cười, cả người uể oải dựa vào ghế, mặc cho hương trà đã rót ra bay lơ lửng, rất lâu sau mới lại lên tiếng:
“Tôi rời khỏi Khương gia quá nhiều lần, đến nỗi bản thân có một sự ám ảnh với nơi đó. Nó làm tôi nhớ đến ba năm trước, những tổn thương mà tôi phải gánh chịu.”
Những lời nói có vẻ bình thản, kỳ thực cõi lòng cô đang cuộn trào dữ dội, Hạ Nhi ngước mắt lên, trầm giọng:
“Nhưng cô nói không sai. Vì Khương Tình, có lẽ tôi phải trở lại Khương gia rồi.”
Hạ Nhi nhìn tách trà rỗng trước mặt, vươn tay lần lượt rót cho hai người một cốc, từ tốn lên tiếng:
“Bối Lạc, tôi muốn hỏi cô một câu.”
Bối Lạc không động vào tách trà trước mặt, chỉ nhìn cô chằm chằm, gật đầu:
“Cô hỏi đi.”
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Bối Lạc, bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống:
“Cậu còn tình cảm với Khương Tình, đúng không?”
Bối Lạc nghe xong, sắc mặt trắng nhợt.
Hạ Nhi nhẹ nhàng xoay tách trà:
“Hương Vũ biết điều đó, nhưng lại cam nguyện chấp nhận ở cạnh cậu lâu đến như vậy. Bối Lạc, cậu không thấy như vậy quá bất công cho Hương Vũ sao?”
Bối Lạc mím chặt môi, một lúc sau cầm tách trà lên uống rồi mới nói:
“Không sai. Tôi vẫn còn tình cảm với Khương Tình, ba năm qua, chưa một lần nào tình cảm ấy vơi đi cả. Nhưng tôi biết rõ Khương Tình không yêu tôi, bản thân còn có thể cưỡng cầu cậu ấy yêu mình sao? Về Hương Vũ, tôi vẫn đang mở lòng với cậu ấy, cho dù… cho dù mỗi khi nhìn thấy Khương Tình và cậu ở cạnh nhau, trái tim của tôi vẫn đau đớn, vẫn khó chịu, vẫn ghen tị đố kỵ, nhưng tôi phải nhẫn nhịn. Tôi đã nhẫn nhịn ba năm qua, chấp nhận Hương Vũ ba năm qua, tại sao lại không thể tiếp tục chấp nhận cậu ấy cả đời chứ?”
Hạ Nhi lẳng lặng nghe, uống nốt chút trà cuối cùng, rồi cầm thìa lên, cười khẽ:
“Cậu phải buông bỏ chấp niệm đó xuống. Bối lạc! Hương Vũ yêu cậu nhiều đến như vậy, cậu ấy biết cô ở bên cạnh cậu ấy ba năm qua, lòng vẫn còn nhớ nhung người khác, điều đó không vui vẻ chút nào đâu.”
Bàn tay đang cầm tách trà của Bối Lạc bỗng khựng lại:
“Tình cảm, là một thứ rất khó nói, Hạ Nhi.”
Hạ Nhi cười khẩy, uể oải dựa người ra sau lưng ghế:
“Đúng vậy, bản thân tôi biết rõ cô còn tình cảm với Khương Tình, vẫn chấp nhận làm bạn với cô, một phần vì phần tình cảm cô dành cho Khương Tình quá lớn, hai người là bạn thân từ nhỏ, Khương Tình dù thế nào cũng có phần xem trọng cô, một phần lại nằm ở chính bản thân cô cũng là người biết tiến biết lùi, nắm được buông được, kiểm soát mình rất tốt. Cái ngày tôi từ Kiền Thành trở về bắt gặp cô đang ở trên giường Khương Tình, rõ ràng cô có thể ra tay. Nhưng lại không dám ra tay một cách tuyệt tình tàn nhẫn. Cô xem trọng tình bạn của cô và Khương Tình rất nhiều, không muốn đánh mất nó. Cũng không muốn Khương Tình hận cô. Bối Lạc, người như cô, tôi cảm thấy rất đáng để kết giao.”
Ánh mắt Bối Lạc hơi sững sờ, lát sau mới lên tiếng:
“Cô biết tôi vẫn còn tình cảm với Khương Tình, nhưng vẫn muốn làm bạn với tôi thật sao?”
Hạ Nhi cười khẽ:
“Tại sao không?”
Bối Lạc bất mãn với thái độ thản nhiên như không của cô, bổ sung thêm một câu:
“Cô nắm giữ trái tim của Tình nên không hề lo sợ chút nào. Nhưng nếu một ngày có người con gái khác giật mất Khương Tình trong tay cô thì sao? Tôi không tin cô vẫn có thể điềm tĩnh như thế này đâu.”
Hạ Nhi nhìn vào mắt Bối Lạc, cười rộ lên:
“Nếu một ngày Khương Tình thật sự yêu người khác thì tôi sẽ để chị ấy đi. Chuyện tình cảm là xuất phát từ hai phía, là tình nguyện, nếu một bên đã không còn lòng, có cố níu kéo cũng vô dụng.”
Bối Lạc nhìn cô chằm chằm, nói rành mạch:
“Khương Tình sẽ không phản bội cô.”
Câu nói ấy chẳng hiểu sao lại khiến Hạ Nhi cứng đờ người.
Có lẽ vì ánh mắt của Bối Lạc lúc này quá kiên định, tới mức khiến cô bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Bản thân cô biết rõ, nếu ngày nào đó tình cảm của Khương Tình dành cho mình chuyển dời qua một nữ nhân khác, tâm thái của cô sẽ không thể nào thoải mái hay bất cần, không thể nào điềm tĩnh nổi như câu nói lúc nãy mình vừa thốt ra.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim cô đã cực kỳ không thoải mái.