Thanh Chủ bị khơi gợi hứng thú mà hỏi thăm:
– Ngươi đã nói gì với hắn thế?
– Nói không ít chuyện…
Thanh Nguyên Tôn kể rõ đầu đuôi ngọn ngành tất cả mọi chuyện hai người đã nói với nhau, không hề giấu giếm điều gì.
Trên thực tế đây chính là sách lược của Dương Khánh để Miêu Nghị hiến cho Hạ Hầu Thừa Vũ từ trước, Hạ Hầu Thừa Vũ đà sớm khuyên bảo Thanh Nguyên Tôn, không được giấu giếm bất kỳ chuyện gì trước mặt Thanh Chủ. Nhất là khi đang ở trong Thiên Cung này, hai mẹ con bọn họ ở đây thế đơn lực mỏng không có ai yểm hộ, vì thế không thể giấu giếm được tai mắt của Thanh Chủ, nếu lừa gạt Thanh Chủ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Một lần, hai lần thì không có gì, nhưng nhiều lần thì Thanh Chủ nhất định vô cùng phản cảm, vì vậy dù có làm sai chuyện gì cũng phải bẩm báo trực tiếp với Thanh Chủ, chỉ cần không lừa gạt Thanh Chủ, Thanh Chủ sẽ gánh thay cho Thanh Nguyên Tôn. Nếu nói một cách thẳng thắn, Hạ Hầu Thừa Vũ có thể lừa gạt Thanh Chủ, nhưng Thanh Nguyên Tôn không thể làm như vậy.
Cũng vậy, sau khi chứng kiến kế sách của Miêu Nghị buộc quần thần đánh cuộc tại tiệc mừng thọ lần đó, Hạ Hầu Thừa Vũ đã xem Miêu Nghị là người có nhiều mưu trí, vì thế nếu có chuyện gì đều liên hệ trưng cầu ý kiến Miêu Nghị, còn Miêu Nghị thì thông qua Hạ Hầu Thừa Vũ biết được động thái nội bộ trong Thiên Cung, mục đích những đại thần tiến cống phụ nữ xinh đẹp vào cung, Miêu Nghị đều biết.
Sau khi nắm giữ hướng đi nội bộ Thiên Cung, Miêu Nghị càng phải khen rằng Dương Khánh quá mức túc trí đa mưu, đã nhìn trúng quân cờ Hạ Hầu Thừa Vũ này từ rất sớm, phân tích được mối quan hệ giữa Hạ Hầu Thừa Vũ, Hạ Hầu gia và Thanh Chủ, hiến kế cho hắn thừa cơ cắn chặt vào, bằng không thì hắn nào dám mạo muội ra tay vói người trong tay Thanh Chủ và Hạ Hầu Gia làm gì, quả nhiên nhận được lợi ích không nhỏ.
Vừa nghe thấy Thanh Nguyên Tôn liên tục hỏi Ngưu Hữu Đức mấy vấn đề khó có thể mở miệng trả lời, khóe miệng Thanh Chủ không nhịn được cong cong, hắn hỏi:
– Thế cuối cùng hắn có cho ngươi biết chân tướng không?
Thanh Nguyên Tôn:
– Không có, nhi thần đánh giá trước mặt hắn là, bất kỳ chuyện xấu gì hắn làm, hắn đều không muốn thừa nhận hết.
Thanh Chủ bật cười ha hả, Thượng Quan Thanh cũng cười hắc hắc không ngừng.
Đợi đến lúc Thanh Nguyên Tôn kể đến chuyện Miêu Nghị đã bảo rằng hắn và Thanh Chủ không đi cùng một con đường, Thanh Chủ không thể cười được nữa, gương mặt chậm rãi trầm xuống.
Thượng Quan Thanh cũng phải quát lên:
– Cái thằng này thực sự quá càn rỡ!
Sau khi hai cha con nói chuyện với nhau một lúc, hỏi thăm tình hình gần đây của con trai, Thanh Chủ bảo Thanh Nguyên Tôn lui xuống, sau đó bảo Thượng Quan Thanh:
– Gọi Tư Mã Vấn Thiên tới gặp trẫm!
Thượng Quan Thanh biết rõ ý của hấn, Thanh Chủ chuẩn bị nắm bắt nhược điểm của Phủ Đô Thống Phủ U Minh, tuy rằng chưa làm gì được Ngưu Hữu Đức, nhưng ít nhất cũng không bày ra sắc mặt tốt với Ngưu Hữu Đức.
Không lâu sau, Tư Mã Vấn Thiên đi đến.
Sau khi hành lễ xong xuôi, Thanh Chủ không thèm nói nhảm, hỏi trực tiếp:
– Gần đây có điều gì dị thường ở Phủ Đô Thống U Minh không?
Tư Mã Vấn Thiên nhanh chóng cân nhắc ẩn ý trong câu hỏi thế này, hắn đưa mắt nhìn Thượng Quan Thanh, nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án mình muốn, chỉ có thể bẩm báo rất thành thực:
– Chỉnh thể thì không có gì bất thường, nhưng thám tử vừa bẩm báo, sau khi Ngưu Hữu Đức gặp nương nương và điện hạ tại Phủ Thiên Ông rồi quay trở về Phủ Đô Thống, Ngưu Hữu Đức đã có một vài lời nói đại nghịch bất đạo, chẳng qua không có chứng cứ gì cụ thể, một khi phô bày chân tướng ra ngoài sáng, thân phận thám tử sẽ bị bại lộ.
– Lời nói đại nghịch bất đạo sao?
Thanh Chủ híp mắt nói:
– Hắn đã nói gì?
Tư Mã Vấn Thiên trả lời:
– Nói điện hạ nói chuyện không nể mặt hắn, nhưng vẫn nói với người bên cạnh, sau này gặp điện hạ cần phải cung kính, nói bị bất đắc dĩ nên đã phản bội bệ hạ rồi, nếu thuần phục bệ hạ thì cũng khó đạt được tín nhiệm của bệ hạ, hắn còn nói bệ hạ không đáng để hấn thuần phục, thậm chí còn liệt kê từng chuyện củ, bảo rằng đại thần trong triều không phải là đường lui mà hắn tin cậy, hiện tại hắn đã buộc chặt cùng với Thiên Tần Cung, trong toàn bộ thiên hạ này, hắn chỉ thuần phục mỗi mình điện hạ thôi, không còn bất kỳ lựa chọn gì khác, nội dung đại khái hắn nói chính là vậy.
Sắc mặt Thanh Chủ âm trầm hẳn, một câu “bệ hạ không đáng để hắn thuần phục” đi vào tai hắn trờ nên vô cùng chói tai.