Hai cô gái đều có vẻ lo lắng.
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, gật nhẹ đâu rồi lập tức cất bước rời đi.
Xung quanh Mục phủ có rất nhiều cao thủ đang ẩn núp, họ nắm rõ hành động của người ở Mục phủ.
Khi phát hiện Dương Thanh một mình ra khỏi Mục phủ, họ đều chú ý đến Dương Thanh.
Trong lúc họ đang Dương Thanh định làm gì, Dương Thanh bỗng ngừng bước, cao giọng nói: “Ra đây hết đi!”
Nhưng không ai xuất hiện cả.
Khí thế mạnh mẽ bồng lan ra từ người Dương Thanh.
Khí thế sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bùng nổ từ người anh, bao trùm lấy những cao thủ đang núp xung quanh Mục phủ.
Đám người đang định núp tiếp đều thi nhau biến sắc.
“Chàng trai, cậu định ra tay với hơn ba mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở đây chỉ bằng sức của cậu à?”
Rốt cuộc cũng có người xuất hiện, đó là một cao thủ trung niên Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Phía sau ông ta còn có bốn cao thủ khác, thực lực đều ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ hoặc sơ kỳ.
Rõ ràng năm người này đi cùng nhau.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn năm người họ, mở miệng nói: “Nếu các người thông minh thì nên đến phủ Hoài Thành chứ không phải Mục phủ”.
Nghe thấy thế, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý cậu là gì?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Bây giờ, thành chủ Hoài Thành đã biến mất, cả Hoài Thành đều rối loạn, rất nhiều thế lực đều định cướp đoạt mọi thứ của phủ Hoài Thành nhân cơ hội này”.
“Còn ở Mục phủ, tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng vãn còn kiếm khách Ảnh Tử với thực lực sánh ngang bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, ngoài ra trong Mục phủ cũng có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác”.
“Các người nghĩ nếu khai chiến với Mục phủ, các người sẽ đạt được gì đó thật ư?”