Phía trước thành chủ Hoài Thành là Mục thành chủ đang tấn công, nên lão ta không thể quan tâm phía sau được.
“Phập!”
Ngay sau đó, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử đâm thẳng vào người thành chủ Hoài Thành.
Kiếm khách Ảnh Tử hết sức mừng rỡ, không ngờ lại đâm trúng.
Nhưng ông ta còn chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui, thành chủ Hoài Thành đã quay người lại, đâm trường mâu về phía kiếm khách Ảnh Tử.
“Mau lùi lại đi!”
Mục thành chủ biến sắc, vội hét lớn, điên cuồng chém linh đao vào người thành chủ Hoài Thành.
“Bịch bịch bịch!”
Sau khi cảm nhận được sát khí của thành chủ Hoài Thành với mình, kiếm khách Ảnh Tử lập tức bỏ kiếm, lùi ra sau mấy chục bước, trường kiếm vấn căm trên người thành chủ Hoài Thành.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng tốc độ của thành chủ Hoài Thành cũng không chậm, lão ta điên cuồng xông tới chỗ ông ta, để mặc đòn tấn công của Mục thành chủ giáng xuống người mình.
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn mà sững sờ, ông ta tận mắt thấy Mục thành chủ chém mấy nhát liên tiếp vào người thành chủ Hoài Thành, nhưng chỉ để lại vết thương trên người lão ta, chứ chưa thể khiến lão ta ngã xuống.
Kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”
“Mau trốn đi!”
Mục thành chủ điên cuồng tấn công lưng thành chủ Hoài Thành, đồng thời nói lớn với kiếm khách Ảnh Tử: “Ông ta chết rồi, bây giờ chỉ là một con rối không biết đau đớn thôi”.
“Không những thế, cường độ cơ thể của ông †a mạnh lên quá nhiều, linh đao của tôi chỉ có thể miễn cưỡng để lại vết thương trên người ông ta, nhưng vết thương đó cũng sẽ nhanh chóng khép lại”.
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng khiếp sợ.
Ông ta đã chứng kiến sự đáng sợ của thành chủ Hoài Thành, chỉ với thực lực của ông ta bây giờ thì không thể khiến đối phương bị thương nặng, nhát kiếm vừa rồi của ông ta vốn chẳng nhằm nhò gì với thành chủ Hoài Thành.
Ông ta vội bỏ chạy bán sống bán chết, một khi bị thành chủ Hoài Thành đánh trúng, ông ta chỉ còn đường chết thôi.