“Ngu xuẩn!”
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, lời còn chưa dứt linh khí bốn phương hội tụ lại thành đủ loại đao thương kiếm kích bắn tới Thanh Nhan như mưa rào.
“Chút tài mọn!” Thanh Nhan mặc dù bị thương chưa lành nhưng một chút thủ đoạn như vậy chưa đủ lọt vào mắt hắn. Dùng thiên địa nguyên khí công kích đại năng độ kiếp kỳ quả thực khôi hài. Thiên gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt sống làm sao. Đã chủ quan khinh địch như thế sớm muộn gì cũng chết.
Thanh Nhan vô cùng mừng rỡ tung ra hai kiệt bảo vật, lệnh bài cùng ngọc như ý. Pháp quyết vừa dụng, ngọc như ý biến thành Tỳ Hưu, quái vật đầu rồng mình sư tử.
Lâm Hiên chỉ hơi kinh ngạc, Tỳ Hưu quả thực danh khí không nhỏ, chính là hậu duệ của chân long. Nếu là Tỳ Hưu thật sự giá lâm thì Lâm Hiên còn sợ hãi một chút nhưng trước mắt chỉ là một bảo vật huyễn hóa thành mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vừa nghĩ đến đây, Tỳ Hưu đã mang theo một cỗ cuồng phong mãnh liệt lao tới.
Rống!
Từ mồm nó phát ra tiếng gầm điên cuồng, từng vòng sóng gợn màu đen lan tỏa xé nát hư không thành bột phấn. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, xem ra chẳng thể cọi nhẹ con quái Tỳ Hưu này. Chỉ thấy tay phải vừa nâng lên, một đoàn hỏa diễm ngũ sắc lưu ly phóng ra, đồng thời hai đạo lôi quang đen như mực nhanh chóng nhập vào bên trong. Ánh sáng phát ra từ Huyễn Linh thiên hỏa càng thêm chói mắt rồi biến thành cửu đầu quái điểu, khí thế còn mạnh hơn tỳ hưu trước mặt nhiều.
Tiếng nổ đùng đùng truyền ra, Cửu đầu quái điểu giương cánh phóng tới chặn đầu Tỳ Hưu.
