Đúng như kiếm khách Ảnh Tử nói, phần lớn cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở phủ Hoài Thành đều bị thành chủ Hoài Thành ép gia nhập.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của đám cao thủ này hết sức khó coi, đều có vẻ đấu tranh.
Họ cũng không muốn chịu sự uy hiếp của thành chủ Hoài Thành, nhưng bây giờ họ không dám rời đi, nhỡ sau khi họ đi, thành chủ Hoài Thành vấn còn sống thì có lẽ họ sẽ chết rất thảm.
Mục thành chủ chợt nói: “Tôi chỉ cho các người mười giây, nếu vấn chưa cút, giết không tha đấy!”
Cao thủ của phủ Hoài Thành càng căng thẳng hơn, nhưng vần không có ai lui ra sau.
Vừa hết mười giây, Mục thành chủ lập tức quát lên: “Giết!”
Ông lão nói rồi xông tới, vung linh đao về phía trước.
“Rầm rầm râm!”
Mấy cao thủ ở phía trước nhất lập tức đi đời nhà ma.
Đúng lúc Mục thành chủ di chuyển, kiếm khách Ảnh Tử cũng hành động. Ông ta băng qua đám cao thủ, điên cuồng vung linh kiếm.
Sau mấy giây ngắn ngủi, cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã chết hơn phân nửa.
Sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử, rốt cuộc đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng biết nên lựa chọn thế nào.
“Xin Mục thành chủ tha mạng, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ đi ngay”.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hoảng sợ cầu xin.
Ông ta nói rồi quay người bỏ chạy.
Có người mở đầu, những người khác cũng thi nhau tháo chạy nốt.
Kiếm khách Ảnh Tử đang định đuổi theo thì bị Mục thành chủ ngăn lại: “Giữ thực lực, còn phải đối phó với thành chủ Hoài Thành”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội đáp: “Vâng!”