Đỗ Tổ Hoa vội vàng cởi y phục, lộ ra mấy cái xương sườn, chẳng có một chút thẹn thùng.
Hùng Đệ thật không có nghĩa khí căng thẳng đến mức hai chân run rẩy.
Qua một lát, Hàn Nghệ đã bơi qua, vừa lau mặt vừa cười ha ha nói: “Tiểu Béo, đệ cũng xuống học đi, bơi là môn vận động vô cùng tốt.”
Hùng Đệ có chút giận dỗi nói: “Đệ chân tay vụng về, sao học được.”
Hàn Nghệ nói: “Nhưng đệ thông minh, thứ này là dựa vào sức nổi, ta không đọc sách cũng biết thể tích càng lớn, thì sức nổi càng lớn, đệ có ưu thế tự nhiên.”
Mình là người rất thông minh. Hùng Đệ nghĩ cũng phải, không có chút động lòng.
Lúc này Tiểu Dã đã bơi qua, cơ hữu vừa đến, lòng tin của Tiểu Béo lập tức dâng lên, cười he he cởi y phục ra, còn lắc lắc thân mình, một thân thịt mỡ đúng là bóng loáng a.
Trước tiên Hàn Nghệ dẫn bọn họ đến chỗ nước nông gần bờ, dạy họ tư thế bơi, Tiểu Dã tuy biết bơi, nhưng hiển nhiên là không chính quy, cũng đang ở bên cạnh tò mò nhìn.
Dạy được một lát, Hàn Nghệ liền để bọn họ tự luyện tập, mình lại chạy đi bơi. Còn Tiểu Dã thì ở bên cạnh dạy cho Tiểu Béo, Hoa Tử.
Bốn người chơi trong hồ rất vui vẻ.
Hoa Tử cũng tương đối lanh lợi một chút, học được một lát đã có thể bơi được vài bước.
Hùng Đệ vẫn kém một chút, bơi nửa ngày vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng Tiểu Béo hết sức lạc quan, cũng không nghĩ là phải học được, chỉ là chơi thôi, chơi cũng rất vui vẻ. Một lát sau, Tiểu Béo cũng có thể nắm được một chút bí quyết, bơi được vài bước, hưng trí liền dâng cao.
Đúng lúc bốn người chơi vô cùng vui vẻ, chợt nghe thấy một tiếng quát: “Các ngươi là những kẻ nào, lại dám xông vào hậu viện nhà ta.”
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong rừng cây bên cạnh có ba bốn người đi đến, hơn nữa còn đều cầm gậy, vội vàng bơi qua.
Hùng Đệ ở ngay sát bờ, đứng dậy, nói: “Đây là hậu viện nhà ngươi.”
Một người trong đó nói: “Không sai.”
Tiểu Dã thì không sợ, nói: “Ngươi nói là của nhà ngươi thì là của nhà ngươi, đúng là buồn cười.”
“Hắc, lão gia nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, tiểu tử ngươi lại không biết tốt xấu, có tin ta đánh ngươi không.”
“Ta không tin.”
Tiểu Dã nhướn mày lên, nói rất thành thật.
“Đợi đã.”
Lúc này, Hàn Nghệ đã đi tới, trực tiếp lên bờ, lạnh lùng liếc nhìn mấy người bọn họ, nói: “Các ngươi mù mắt chó rồi hả, đến ta cũng không nhận ra.”
Hét to một tiếng, lập tức dọa mấy người kia.
“Ngươi, ngươi là ai.”
“Ta là bằng hữu của chủ nhân ngươi, là chủ nhân ngươi mời ta đến đây.” Hàn Nghệ lạnh lùng quát.
Bởi vì gần đây hoàng đế đến, bọn họ không thể không biết, nhưng bọn họ thấy y phục của Hàn Nghệ bọn họ đều vô cùng rẻ tiền, cũng không nghĩ là vương công quý tộc gì, vì vậy mới dám làm như vậy, nhưng giờ nghe thấy Hàn Nghệ nói như vậy, không khỏi thấp thỏm bồn chồn, một người run giọng nói: “Ngươi, ngươi là chủ nhân ta mời đến, nhưng, nhưng sao ta không nghe nói.”
“Chủ nhân ngươi mời ai, còn phải được ngươi đồng ý sao, đúng là một chút giác ngộ của hạ nhân cũng không có.”
Hàn Nghệ cũng đúng là một người khá tùy tiện, cầm áo ngoài lên lau lau rồi mặc vào, dù sao hong một lát là khô thôi, nói: “Đừng nhiều lời, đưa ta đi gặp chủ nhân các ngươi.” Nói xong lại quay sang Hùng Đệ bọn họ nói: “Chúng ta đi, ta đưa các đệ đi ăn đồ ngon.”
Hùng Đệ vừa nghe, hai mắt sáng rực, liền bắt chước theo, cầm quần áo làm khăn, lau loạn xạ, làm khăn xong, lại làm quần áo.
Hàn Nghệ nhìn cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, xem ra sau này phải chú ý hành động lời nói của mình mới được.
Mấy tên kia thấy Hàn Nghệ oai như vậy, hơn nữa còn gào hét đòi gặp chủ nhận của bọn họ, tất nhiên cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Đi không bao xa, chỉ là qua một gò núi nhỏ, thì ra bên kia gò núi là một sơn cốc, đứng ở chỗ cao, đưa mắt nhìn lại, trên sườn cao ở hai bên sơn cốc đều là những cây quýt vàng óng, mà ở dưới sơn cốc còn có một vườn cây lớn, trong vườn cây đầy những bông hoa nở rộ, bên trong còn dựng hơn mười gian nhà.
Đi vào bên trong, chỉ thấy còn có 4~5 nữ nhân đang chăm sóc hoa, những nữ nhân này thấy đám người Hàn Nghệ đến đều lộ vẻ kinh ngạc.
Những người kia dẫn bọn họ đến một nơi dày đặc hoa tươi, một người trong số đó bảo Hàn Nghệ chờ ở đây, sau đó liền đi vào trong.
Một lát sau, người nọ đi ra, nói: “Chủ nhân của chúng ta bảo các ngươi vào trong.”
Hàn Nghệ dẫn theo Tiểu Béo bọn họ đi vào trong bụi hoa, chỉ cảm thấy hương hoa ngào ngạt, khứu giác tuyệt đối được hưởng thụ.
Người nọ đến một chỗ trước khóm hoa, khom người nói: “Chủ nhân, bọn họ đã đến.”
Chỉ thấy chỗ trăm hoa đua nở, một vị thiếu phụ trẻ tuổi, dáng người cao ráo, nhưng lại không phải đầy đặn, khuôn mặt kiều diễm như hoa, ba búi tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu, ngọc trâm cài ngang, tựa như đóa hoa tươi nở rộ, bên vành tai tinh xảo long lanh còn có một lọng tóc đen buông xuống, vừa có vẻ cao quý, lại có vẻ thanh tú thoát tục.
Không hổ là Nguyên Mẫu Đơn, đúng là vua của các loài hoa.
Nàng vừa đứng lên, vạn hoa đều thất sắc.
“Biết ngay là ngươi mà.”
Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ, hơi hơi nhíu mày nói.
Hàn Nghệ hừ một tiếng: “Cô tưởng là ta muốn đến sao, là hạ nhân nhà cô bắt chúng ta đến.”
Tên hạ nhân kia nghe vậy suýt nữa đã cắn lưỡi, rõ ràng chính là ngươi cưỡng hành bắt chúng ta dẫn ngươi đến.
Hóa ra lúc nãy Hàn Nghệ đã đoán được đây có thể là địa bàn của Nguyên gia, liền nghĩ nhân tiện đến đây ăn chút trái cây gì đó, vì vậy mới cố ý đe dọa những hạ nhân kia.
Hàn Nghệ vẫn sợ bị quét ra khỏi cửa thật, lại bổ sung một câu: “Nhưng đến cũng đã đến rồi, cứ tùy ý thăm thú chút đi.”
“Mẫu Đơn tỷ tỷ.”
Hùng Đệ vẫy vẫy tay vẻ hơi mất tự nhiên, với tính cách của y, nhất định sẽ chạy đến, cười ha ha chào hỏi, nhưng thấy sắc mặt Nguyên Mẫu Đơn không tốt lắm, nên cũng không dám.
Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Hùng Đệ, lúc này mới lộ ra một nụ cười mỉm, trước tiên liếc mắt ra ý, cho hạ nhân kia đi làm việc, sau đó lại nói với Tiểu Béo: “Tiểu Béo, các ngươi diễn xuất vẫn thành công chứ.”
Hùng Đệ cười he he nói: “Coi như khá thành công, hoàng thượng còn thưởng đệ và Hoa Tử mỗi người mười cuốn lụa.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyên Mẫu Đơn thoáng gật đầu.
Hùng Đệ mang vẻ mặt tươi cười chạy đến, hiếu kỳ nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy, oa, đẹp quá a.”
“Tiểu Béo, có biết nịnh hót không vậy, Mẫu Đơn nương tử đẹp thì ai cũng biết, có cần kinh ngạc như vậy không.”
Hàn Nghệ đi tới, nhạo báng.
Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt, cũng lười mở miệng.
Hùng Đệ sửng sốt, chỉ vào trong bụi hoa, nói: “Hàn đại ca, đệ nói là hoa.”
“Vậy đệ lại càng không biết ăn biết, Mẫu Đơn nương tử ở đây, hoa có gì mà đẹp, ở đâu, ta xem nào.”
Hàn Nghệ vừa nghiêng đầu nhìn, ‘Ai u’ một tiếng: “Hóa ra Mẫu Đơn nương tử cô đang cắm hoa à.”
Nguyên Mẫu Đơn rất ghét loại người dẻo mồm dẻo miệng như Hàn Nghệ, thản nhiên nói: “Ngươi cũng hiểu về cắm hoa.”
Hiện giờ nghệ thuật cắm hoa chỉ đang dần dần thịnh hành trong cung đình, dân thường căn bản không chơi những thứ này, môn nghệ thuật này thật sự phát triển là ở thời Tống Minh, đặc biệt là triều Minh, đáng tiếc là, người thống trị triều Thanh tế bào nghệ thuật có hạn, không chơi những thứ này, vì vậy nghệ thuật cắm hoa của Trung Quốc bắt đầu dần dần thoái bộ ở triều Thanh, nhưng ở Nhật Bản thì vẫn hết sức thịnh hành.
Lão tử đường đường là một siêu lừa đảo, nếu không hiểu về cắm hoa, làm sao giả làm nhà nghệ thuật a. Hàn Nghệ cười một tiếng: “Không phải chỉ là cắm hoa thôi sao, nói như có vẻ còn khó hơn làm ruộng, đây đều là thứ lúc nhỏ ta đã chơi chán rồi. Hiện giờ ta đã sớm nghỉ mấy trò cùi bắp này, bây giờ ta đều là chơi nghệ thuật hái hoa cao cấp.”
Trò cùi bắp.
Nguyên Mẫu Đơn là người rất yêu hoa, nghe vậy nổi trận lôi đình, cố nén giận dữ, nói: “Vậy ta cũng muốn xem thử bản lĩnh cắm hoa của ngươi.”
“Chỉ là cắm hoa thôi đấy, nếu mà cô muốn xem nghệ thuật hái hoa của ta, vậy thì không được đâu nhé. Dù sao ta cũng là người đã có thê thất.” Hàn Nghệ rất quân tử nói.