Vân Phiếm Phiếm hỏi Kiều Thời Việt: “Anh có muốn cùng ăn không?”
Kiều Thời Việt lắc đầu: “Anh ăn rồi.”
Vân Phiếm Phiếm ăn được một nửa liền không ăn được nữa, nhưng cô lại không muốn lãng phí, nhìn cái hộp giữ nhiệt tới phát ngốc.
Lúc sau, Kiều Thời Việt đi tới bên cạnh, hỏi: “Không ăn được nữa?”
Cô gật đầu, lại giải thích một câu: “Ăn ngon lắm, nhưng mà hơi nhiều.”
Kiều Thời Việt rất săn sóc giúp cô giải quyết chỗ còn lại.
Vân Phiếm Phiếm nhìn cái hộp giữ nhiệt trống rỗng, có chút hoài nghi, Kiều Thời Việt thực sự đã ăn rồi sao?
Ăn xong bữa sáng, Kiều Thời Việt lại hỏi cô: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Cô cau mày: “Anh còn tính đem cơm trưa tới đây sao?”
Hắn gật đầu.
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Như vậy không tốt lắm.”
Vừa mới nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Không bằng em tới nhà anh nhé.”
Kiều Thời Việt cảm thấy cô thật sự là chẳng đi theo một motip kịch bản thông thường gì cả. Giống như tối hôm qua, hắn cho là cô sẽ xấu hổ, kết quả cô lại hứa hẹn một câu với hắn. Bây giờ cũng vậy, hắn cho là cô sẽ từ chối, kết quả lại nói muốn tới nhà hắn.
Con gái bình thường cũng sẽ như thế sao?
Kiều Thời Việt nhìn gương mặt của cô, tâm tư rối loạn hỏi: “Sao em lại gấp gáp như vậy? Là muốn sớm một chút làm Kiều phu nhân sao?”
Vân Phiếm Phiếm nhẹ cắn cắn cánh môi, lúc hàm răng trắng như tuyết rời đi, cánh môi đã nhiều thêm mấy cái dấu răng.
Cô trả lời: “Không phải là gấp gáp.”
Dù sao nó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Kết quả, giây tiếp theo cổ tay cô đã bị Kiều Thời Việt nắm lấy.
Hô hấp của hắn có chút loạn, đôi mắt đen nhánh giống như sao trời, bên trong chỉ chứa có một mình cô.
Hắn giơ tay, đầu ngón tay xẹt qua lông mi cô, lại xẹt qua bên khóe mắt, nhẹ nhàng đụng chạm.
Vân Phiếm Phiếm chớp chớp mắt, lông mi cô giống như cánh quạt lông, nhẹ nhàng rung động ở đầu ngón tay hắn.
Hắn cúi người, môi chạm vào cánh môi của cô.
Kiều Thời Việt hôn giống như ngày hôm qua, mang theo chút thăm dò, lại nhiều hơn một phần thâm nhập.
Sau khi hắn rời khỏi, Vân Phiếm Phiếm liền nghe được lời nói của hắn: “Nhưng mà anh sốt ruột.”
Anh sợ em sẽ bị người khác đoạt mất.
Sợ anh sẽ không xứng với em.
Sợ ở trong mắt người ngoài hoàn hảo, nhưng trong mắt em lại không hoàn hảo được như vậy.
Cho nên, anh mới gấp không chờ nổi muốn em trở thành người của anh, có như vậy thì ai cũng đều sẽ không thể đoạt mất.
Vân Phiếm Phiếm nhìn màu ửng đỏ nhàn nhạt trên mặt hắn, tựa như phong cảnh xinh đẹp trên bình hoa bằng sứ màu trắng, làm người khác không thể rời mắt.
Cô ngồi thẳng dậy, một tay ôm cổ hắn, chủ động dâng môi mình lên.