Khương Nham lập tức có vẻ hoảng sợ, đến giờ ông ta mới nhận ra, Dương Thanh thực sự dám giết mình.
Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của Dương Thanh, Khương Nham lập tức hoảng hồn.
Ông ta vốn bị thương nặng, còn bị kiếm máu do Dương Thanh phun ra chọc mù mắt, thực lực giảm hẳn, nếu Dương Thanh muốn giết ông ta, ông ta không thể đánh trả nổi.
“Dương Thanh, mày định làm gì? Tao là dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, sau này có tư cách trở thành người thừa kế nhà họ Khương, nếu mày dám giết tao, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày”.
Khương Nham run rẩy nói, vừa nói vừa liên tục lùi ra sau.
Sát khí trên người Dương Thanh ngày càng mạnh, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng đã bị sư phụ tôi giết, ông nghĩ ân oán giữa tôi và nhà họ Khương có thể chấm dứt ư?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Khương Nham sợ thật, liên tục run rẩy, cầu xin: “Dương Thanh, cậu đừng giết tôi, linh kiếm của tôi là linh kiếm cực phẩm, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu, xin cậu cho tôi con đường sống”.
Khương Nham nói rồi ném luôn bội kiếm bên hông cho Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không từ chối, đón lấy kiếm.
Tuy anh không dùng được, nhưng chắc Mã Siêu cần.
“Giết!”
Dương Thanh quát, lập tức tới trước mặt Khương Nham, đấm vào vị trí trái tim ông ta.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Nham bay ra xa mười mấy mét, hộc máu rồi lập tức tử vong.
Tuy ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng cũng không chịu nổi khi tim bị đánh nát.
Cao thủ của Mục phủ đều sững sờ, không ngờ Dương Thanh lại giết Khương Nham thật.
“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội chạy tới.