Quan trọng là lão ta không cảm nhận được dòng chảy linh khí trên tấm bia này, đây chỉ là một tấm bia hết sức bình thường, nhưng lại chịu được một đòn toàn lực của lão ta, tức là cao thủ đã ném tấm bia này xuống đây có thực lực vượt xa lão ta.
Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh cứ tưởng mình phải chết, không ngờ lại được một tấm bia cứu.
Đương nhiên anh hiểu rõ, có người đã ném tấm bia này xuống để ngăn đòn tấn công của ông Hà.
“Các hạ là ai? Tại sao phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Khương chúng tôi chứ?”
Ông Hà ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh lùng hỏi.
“BốpI”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai thanh thúy đã vang lên, ông Hà vừa đứng đấy lập tức bay ra xa mười mấy mét.
Trên mặt ông Hà hăn dấu tay rõ rệt, khóe miệng lão ta rỉ máu tươi.
Một ông cụ tóc bạc mặc áo vải xuất hiện tại nơi ông Hà vừa đứng.
Khi thấy bóng dáng này, Dương Thanh lập tức ngẩn ra, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, cảm thấy như đang năm mơ vậy.
“Sao thế? Gặp thây mà cũng không nhận ra à?”
Ông cụ cười híp mắt, nhìn về phía Dương Thanh.
Nghe thấy giọng ông cụ, Dương Thanh không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, nặng nề quỳ “bịch”
xuống đất, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đệ tử Dương Thanh bái kiến sư phụ!”
Ông cụ này không phải ai khác, chính là sư phụ của Dương Thanh – Vô Danh.
Dương Thanh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ Vô Danh lại mạnh đến thế, chỉ một chưởng đã hất cao thủ Thiên Cảnh bay xa mười mấy mét.
Rõ ràng Vô Danh cũng đã đạt đến Thiên Cảnh, bằng không sao có thể đánh bay một cao thủ Thiên Cảnh chỉ với một cái tát chứ?
Các cao thủ của Mục phủ cũng sực hiểu, thì ra cao thủ mạnh đến mức khiến người khác không sao thở nổi này lại là sư phụ của Dương Thanh.