Ninh Thư luôn nói bên tai Mạch Đóa Nhi không sao đâu, từ từ học, từ từ diễn.
Nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Mạch Đóa Nhi cũng không chịu nổi nữa, nhìn thẳng Ninh Thư quát: “Em làm sao từ từ học, làm sao từ từ diễn được, em bây giờ là kẻ vô tích sự như vậy, em phiền muốn chết rồi, chị luôn tìm cho em những vai diễn như vậy thì khi nào em mới có thể vươn ra biển lớn được.”
Ninh Thư không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khoan dung, hiền hòa nhìn Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi bị ánh mắt của Ninh Thư nhìn đến mức trán nổi gân xanh, mệt mỏi rã rời ngã xuống ghế sofa, lại thấy Ninh Thư không nói gì, trong lòng hơi hối hận, quay ra xin lỗi Ninh Thư: “Em xin lỗi, chị Trần, chỉ là tâm tình em không tốt.”
Ninh Thư rất hiểu cảm xúc lúc này của Mạch Đóa Nhi: “Chị biết gần đây áp lực của em rất lớn, đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Mạch Đóa Nhi gật đầu, lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.
Ninh Thư nhìn bóng lưng của Mạch Đóa Nhi, ừm, bây giờ nhìn Mạch Đóa Nhi so với lúc mới bắt đầu vào giới giải trí không có chút sức sống. Hiện tại Mạch Đóa Nhi người uể oải, gạt không hết phiền muộn, ảm đạm.
Không biết Mạch Đóa Nhi như vậy Mạc Tước Phong còn thích chứ?
Có lẽ.
Mạch Đóa Nhi tắm xong đi ra, thấy quản lý của mình đã ngủ rồi còn Kiều Y bận rộn với album đã về rồi.
Mái tóc dài trước đây đã được Kiều Y cắt ngắn, nhìn trí thức pha chút nghịch ngợm, càng thêm tinh thần, tuy cả ngày bận rộn, nhưng nhìn khí sắc vô cùng tốt, tràn đầy sức sống.
Mạch Đóa Nhi nhìn Kiều Y tràn đầy năng lượng, rõ ràng không cùng đẳng cấp. Kiều Y đã bước đến trước mặt cô ta.
Mình cố gắng như vậy vẫn chưa thành công mà Kiều Y chỉ cần nhẹ nhàng đã thành công rồi, trong lòng Mạch Đóa Nhi vừa thấy không cam tâm vừa ghen tỵ.
Ở phim trường, cô ta chịu nhiều khổ cực, cũng đã nhìn thấy ngôi sao lớn tùy tiện thế nào, cô ta thì bị đạo diễn mắng như chó còn bọn họ tâm tình không tốt là có thể nghỉ quay, đạo diễn cũng chẳng dám nói nửa lời.
Khác biệt đãi ngộ rõ ràng như thế làm cho Mạch Đóa Nhi trong lòng chua như giấm lên men. Một ngày nào đó khi cô ta thành công, không phải chịu khổ như vậy nữa, sẽ khiến những đạo diễn kia phải quỳ gối xin cô ta.
Mạch Đóa Nhi chỉ muốn thành công, hiện tại áp lực của cô ta rất lớn, hết thảy xung quanh đều tạo áp lực cho cô ta. Bầu không khí trong giới nghệ sĩ gần như ép Mạch Đóa Nhi đến mức không thở được. Hồi nãy lúc đang gội đầu, trên ngón tay của cô ta toàn là tóc rụng.
“Kiều Y, album của cô chuẩn bị thế nào rồi?” Mạch Đóa Nhi hướng Kiều Y hỏi.
Kiều Y vừa cười vừa nói: “Tốt vô cùng, hiện tại tôi đang ghi âm, nhưng còn cách ngày phát hành một khoảng thời gian, vẫn còn sớm.”
Mạch Đóa Nhi nhìn nụ cười trên mặt Kiều Y, trong lòng càng thêm chua xót, giống như vô ý nói: “Chị Trần thật tốt với cô, nhìn là biết muốn cô thành công sau này.”
Kiều Y nhíu mày một cái lập tức nói: “Chị Trần đối với mỗi người chúng ta đều rất tốt, lại càng đối tốt hơn với cô, ngày ngày đưa cô đi diễn, gần đây chị ấy có nói muốn chăm sóc cho cô, tôi thu âm mà chị ấy cũng không đến.”
Mạch Đóa Nhi nhất thời nói không nên lời, nói tốt, là rất tốt đấy, nhưng Mạch Đóa Nhi lại cảm thấy quản lý của cô ta không hề thật sự đối tốt với cô ta, nếu đối tốt sao còn nhận cho cô ta những vai diễn như vậy.
Đây là điểm mà Mạch Đóa Nhi không hài lòng nhất với quản lý của mình.
Thật bực bội, thật quá bực bội rồi, Mạch Đóa Nhi cảm thấy có một ngụm uất khí trong lòng không phun ra được, khó chịu muốn chết, cô ta muốn nói một câu quản lý không tốt, nhưng quản lý làm mọi việc đều chu đáo, cô ta không tìm được quản lý đối với cô ta có chỗ nào không tốt.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, trong lòng mới khó đoán.
Mạch Đóa Nhi đấm một cái vào ngực của mình, tựa hồ muốn đem uất khí trong lòng mình nhổ ra, Kiều Y thấy Mạch Đóa Nhi như vậy, hỏi: “Cô làm cái gì vậy, không đâu lại đi tự đánh mình làm gì?”
Mạch Đóa Nhi yếu ớt nhìn Kiều Y, vừa cảm thán vửa ghen tỵ nói: “Kiều Y, tôi thật ao ước được như cô, chí ít cô còn có phương hướng nỗ lực, như tôi bây giờ ngay cả động lực để cố gắng cũng không có.”
Bây giờ Mạch Đóa Nhi chỉ có một cảm giác mệt mỏi, cùng là cố gắng nhưng lại gặt hái được thành quả không giống nhau.