Trong lòng nếu nói không đau xót chính là giả, toàn thân cô cảm thấy lành lạnh, lúc lại rất ấm áp, cô nhẹ nhàng mở miệng thở dài một hơi, sự chua chát cùng ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng.
Cả đời này cô chỉ yêu một người, chỉ cùng đi với người này đến già.
Và cô nguyện ý người này là Khương Tình.
Khương Tình cũng trầm mặc, nhưng tay vẫn vỗ về cô từng chút từng chút, mùi hương tỏa ra từ cổ tay áo thoang thoảng, là mùi hương sương tuyết rất thanh nhã.
Hạ Nhi cảm thấy rất nhẹ nhõm, dần dần bình tĩnh lại, mí mắt hơi trĩu nặng, có phần buồn ngủ.
Nhưng cô vẫn gượng mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Khương Tình.
“Sao thế?” Khương Tình lên tiếng, ngữ khí tuy trầm nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.
“Hơi đói.”
Hạ Nhi nhẹ giọng nói.
Khương Tình nghe thấy, vừa định lên tiếng gọi người thì An Tranh đã mở lời trước:
“Biết em sẽ đói, tôi vừa mượn bếp làm cho em một bát soup nóng, em thử một chút đi.”
Dứt lời, An Tranh ra hiệu cho một người hầu đang đứng ngoài cửa bước vào, trên tay bưng theo một cái khay, khói còn đang bốc lên, nóng hổi.
Hạ Nhi vừa nhìn thấy bát soup nóng, ngay lập tức ngồi bật dậy, động tác hơi mạnh bạo nên vô ý đè trúng cổ tay Khương Tình.
An Tranh nhìn Khương Tình nhíu mày không vui, vẻ mặt thoáng chốc vừa khiêu khích lại vừa đắc ý vô cùng.
Khương Tình liếc An Tranh một cái, ấm giọng nói với cô:
“Em làm tay tôi đau đấy, còn không mau thổi thổi cho tôi.”
Đội ngũ y bác sĩ vốn còn chưa rời đi, ngay lúc này nghe được câu nói đó, lập tức không nói hai lời nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bước vội ra khỏi phòng.
Gần như là lén lút rời đi trong câm lặng.
Cho dù bọn họ mắt mù cũng nhận ra thần tình hiện tại của cô chủ nhà bọn hắn không được tốt, có thể thấy rõ sự bực bội, cho dù điều đó không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp kia, nhưng lúc này chỉ cần bọn họ dám xen vào, chắc chắn sẽ lãnh hậu quả không nhỏ.
Trong đầu Hạ Nhi vốn đã đình chỉ việc nghĩ xiên nghĩ xẹo chuyện lúc nãy, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn bát soup nóng. Nghe được lời Khương Tình nói, liền vô thức túm lấy cổ tay của Khương Tình, lung tung chu môi thổi ‘phù phù’ hai cái, ngay sau đó lại đẩy tay Khương Tình về chỗ cũ, tiếp tục vươn tay ra chuẩn bị đón lấy bát soup từ trong tay người hầu, miệng vẫn không quên nói:
“Rồi đó.”
“Ừ!” Khương Tình ôn nhuận gật đầu, nhìn thoáng qua vết đỏ nhàn nhạt ở cổ tay mình, cũng không để ý tới nữa.
An Tranh nhìn về phía cổ tay của Khương Tình, lại nhìn thoáng qua Hạ Nhi, khóe miệng giật giật, giọng nói lành lạnh vang lên:
“Hai người có thể để ý đến tôi một chút không?”
Khương Tình nhướng mày, nhìn Hạ Nhi đang vui vẻ cầm lấy bát, một tay còn lại còn đang chuẩn bị đón lấy chiếc thìa.
Đôi mắt nâu sẫm hơi tối lại vài phần, Khương Tình nhanh tay giật lấy chiếc thìa từ tay người hầu, lại vờ như không cầm chắc.
Chiếc thìa bằng bạc rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng động thanh thuý lanh lảnh.
“Xin lỗi, nhất thời không cầm được, tuột tay rồi!”
Khương Tình thản nhiên nhìn An Tranh một cái, thong dong bình tĩnh nói.
An Tranh nhìn chiếc thìa đáng thương nằm trên sàn nhà, gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
“Cô mà cũng có thể tuột tay? Có quỷ mới tin!”
Hạ Nhi nhìn Khương Tình một hồi, sau đó thầm nghĩ nhất định là Khương Tình cố ý.
Khương Tình lại làm bộ như bản thân vô ý thật, tủi thân chớp mắt, biểu cảm mềm mại làm người khác cảm thấy mình đã phạm phải tội ác ngập trời.
Hạ Nhi không chịu nổi ánh mắt thuần khiết này, ngay lập tức quay mặt đi để né tránh, tay đưa lên chỉ vào chiếc thìa trên sàn nhà, oán giận nói:
“Chị, đây là bữa ăn đầu tiên trong ngày của em đấy. Lấy cái khác cho em! Ngay.”
“Được, tôi đền cho em!”
Khương Tình gật đầu, đối với La quản gia ở bên ngoài ấm giọng hô:
“Lấy cái khác đi.”
“Dạ!”
La quản gia vốn ở phía ngoài không dám nhích tới gần cửa phòng, vẫn canh giữ ở cửa ngay lập tức lùi ra ngoài phân phó.
Khương Tình quay đầu lại nhìn Hạ Nhi, nụ cười bên khoé miệng như là vô số hoa sen đang nở rộ, thơm ngát xinh đẹp:
“Thế là được rồi chứ?”
“Ừ!”
Hạ Nhi hừ một tiếng, tay đặt bát soup nóng trở lại xuống bàn.
Khương Tình ghé sát người vào người cô, bờ môi mỏng nóng rực như lửa, men theo gáy cô hôn lên má cô, cuối cùng cọ qua cọ lại trên môi cô, thanh âm vừa trầm vừa thấp:
“Tôi đã bảo La quản gia chuẩn bị đồ ăn tối cho em từ sớm rồi. Có món tôm mẫu đơn em thích đấy.”
Hạ Nhi nhướng mày, cảm giác lời này làm cho da đầu cô hơi tê dại, cô che miệng ho nhẹ một tiếng, cực kỳ bình tĩnh xem thường nói:
“Em ăn tạm bát soup này cũng được rồi.”
Khương Tình không bỏ qua, thấp giọng nhắc nhở cô:
“Đồ ăn không thể ăn bậy, từ ba năm trước tôi chăm sóc em đã biết em không thể tuỳ tiện ăn đồ của người lạ nấu. Rất dễ bị đau bụng, vậy nên tốt nhất đừng ăn nữa.”
Hạ Nhi cắn môi lắc đầu, quát Khương Tình một tiếng:
“Chỉ là một bát soup, bụng dạ em không yếu đuối đến như vậy đâu.”
An Tranh ngồi đối diện cũng không nghe nổi nữa, giận dữ cười lạnh:
“Tay nghề của tôi rất tốt đấy được không? Khương Tình! Cô độc mồm độc miệng vu oan cho tôi như vậy là thế nào?”
Hạ Nhi gật mạnh đầu tỏ ý không sai, mắt nhìn bát soup bốc khói thơm phức trên bàn:
“Ừ! An Tranh nói phải. Chỉ là một bát soup mà thôi. Đừng độc miệng vu oan nó như thế.”
Hạ Nhi vừa nói xong, tay liền đưa ra cầm lấy bát soup, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Khương Tình vẫn cười ôn hoà lãnh đạm, một bộ dạng phong vận không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhấc tay ngưng mắt đều khó diễn tả bằng lời, giọng nói cũng nhẹ như mây:
“Miệng tôi thì em cũng ăn mãi rồi, nó không có độc nên em mới sống đến tận bây giờ đấy. Còn bát soup này chắc chắn có độc.”
Khương Tình bình tĩnh đáp.
Tay Hạ Nhi run lên, cái bát soup thơm phức nóng hổi trong tay suýt nữa rời đi mà nện vào đầu Khương Tình.
Nữ nhân hào phóng thoả đáng khoan dung dịu dàng lúc trước đâu rồi a? Cái bụng dạ đen tối này là sao?
Cô nhất thời tức giận nhìn chằm chằm Khương Tình, sau đó lại thở hắt ra một hơi, tức giận đã không đủ để biểu đạt được cảm xúc của cô lúc này.
Cô vọt đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Tình:
“Chị ghen có phải không?”
Khương Tình không nhìn khuôn mặt đang tức giận của cô nữa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
“Tôi không biết.”
Dừng một chút, lại bổ sung:
“Nhưng nếu em thấy tôi đang ghen, thì đúng là thế thật rồi.”
Khương Tình nói rất chậm, như là đánh vần từng chữ từng chữ một. Thanh âm đó vang lên rất êm tai, nghe réo rắt như tiếng nước suối chảy làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Hạ Nhi mím nhẹ môi, ngay sau đó liền bật cười.
Cô nhìn Khương Tình, dung nhan tuyệt mỹ như ngọc, ở trong ánh sáng càng trở nên câu hồn như thế, cô si mê đến ngây dại, lẩm bẩm:
“Thật đúng là… hết cách với chị.”
Khương Tình cong môi nhìn cô cười rất khẽ.
Hạ Nhi quyết định không đụng vào bát soup kia nữa, ngồi xuống cạnh Khương Tình, không nói lời nào.
Ánh mắt An Tranh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhi, trầm mặc.