Giây phút này, Lý Long Cơ âm thầm hạ quyết tâm. bất luận thế nào, phải giành được Độc Cô Minh Nguyệt đến tay mình.
Bước đầu tiên của hôn điển là uống rượu hợp cẩn. có chút giống rượu giao bôi của ngày nay, nhưng ý nghĩa lại vô cùng sâu rộng, uống rượu hợp cẩn rồi. cả đời mãi là phu thê, phong tục của các nhà triều Đường không phải dùng ly rượu, mà là dùng ly rượu làm từ khổ qua. tân lang tân nương mỗi người uống một nửa.
Đây là việc của trưởng bối nhà trai. Cao Lực Sĩ đứng dậy nói với hai người: “Hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, từ bây giờ trở đi hai người sẽ sắp sửa cùng nhau sống một cách bình lặng rồi, ta hi vọng hai người có thế kính trọng nhường nhịn lẫn nhau, gia đình hòa thuận mọi sự hưng thịnh, đây là đạo lý ngàn xưa không vỡ, hai người phải nhớ lấy câu này.”
Cao Lực Sĩ thấy hai người đều gật đầu. liền cười nói: “Uống rượu hợp cần là quy củ trước khi bái đường, được rồi. giờ lành bái đường sắp đến rồi. bắt đầu đi!”
Minh Nguyệt nâng ly rượu khổ qua lên. uống xong nửa ly, thẹn thùng khôn tả đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An khẽ mỉm cười, đón lấy ly rượu một hơi uống cạn.
trời đã tối dần. tiếng pháo và tiếng trống lạc lại vang lên bên ngoài, đây là giờ lành thành hôn bái đường đã đến rồi, hai nữ phủ dâu Như Thi và Minh Châu bưng dây đồng tâm đỏ đi tới. Minh Nguyệt tỉ mỉ như sợi tóc, vốn dĩ là sắp xếp tỉ muội Như Thi Như Họa cầm giữ dây đồng tâm. đôi tỉ muội song sinh có diện mạo vẻ ngoài y như hai giọt nước này có lẽ sẽ có hiệu quả diễn đạt hơn. nhưng Minh Nguyệt cũng biết rằng, đôi tỉ muội hiếm có này cũng sẽ tất yếu gây ra sự ganh tị của một vài người nào đó. sẽ gia tăng áp lực cho Lý Khánh An, ví dụ như đương kim hoàng đế ngồi trên chỗ ngồi thượng khách, ánh mắt lạnh lùng kia.
Vì vậy ở giây phút cuối cùng, Minh Nguyệt đã thay đổi chủ ý, để muội muội Minh Châu thay thế Như Họa lộ diện, lúc này, Bùi phu nhân đứng dậy, bà đích thân đưa một đầu dây lụa đồng tâm cho cô gia, cũng chính là chính thức giao con gái cho hắn. một đầu còn lại giao cho con gái.
Hai người đứng sánh vai nhau, giữa sảnh đã chật ních khách, đa số là các thượng khách quan trọng và trưởng bối của Độc Cô gia.
“người chứng hôn đọc diễn văn!” Người chủ trì buổi lễ hô to một tiếng.
Bùi Khoan đằng hắng một tiếng, đứng dậy, mỉm cười chậm rãi nói: “Nhân dịp giờ lành cảnh đẹp, hoa tươi nguyệt đầy này, An Tây Lý Khánh An An quân xin cưới Trường An Độc Cô thị Minh Nguyệt, ta với danh nghĩa người chứng hôn tuyên bố, hai người từ đây kết mối đồng tâm. phu thê ân ái, bạch đầu giai lão.”
Người chứng hôn dứt lời, người chủ trì bèn hô: “Giờ lành đến, tân nhân bái đường! Nhất bái thiên địa.”
Hai người từ từ hướng ra ngoài, cùng nhau quỳ xuống dưới tấm đệm bên cạnh, hướng về bầu trời ngoài sảnh đường hành lễ quỳ lạy.
“Nhị bái cao đường!”
Hai người lại xoay người lại, hướng về mấy vị trưởng bối chính diện cùng nhau quỳ xuống, khấc đầu bái tạ mối ân dưỡng dục, Bùi phu nhân lại không cầm lòng mà rơi lệ.
“Phu thê giao bái!”
Hai người dưới sự dẫn dắt của phù rể và phù dâu, mặt đối mặt quỳ xuống, hướng vào nhau dập đầu lạy một cái, lúc này hai người đã chính thức kết làm phu thê rồi.
“Cô dâu đưa vào động phòng!”
Tiếng pháo nổ và tiếng trống lạc lại lần nữa vang lên, Minh Nguyệt và phù dâu được đưa vào động phòng, hôn yến bên ngoài Cao phủ cũng chính thức bắt đầu. Lý Khánh An không thể đi, hắn phải uống một vòng rượu đáp tạ tân khách, rồi mới có thể vào động phòng.
Lý Khánh An cầm một chén rượu đi đến trước mặt Lý Long Cơ trước, đây là lãnh đạo của hắn, dĩ nhiên phải kính lãnh đạo trước.
“Đa tạ bệ hạ có thể tham gia hôn lễ của thần, thần nguyện chúc bệ hạ thân thể khỏe mạnh, vạn tuế vĩnh cát!”
Đây là lời nói đại cát đại lợi, nhưng từ trong miệng Lý Khánh An nói ra lại chất chứa một chút khuyên răng, muốn có thân thể khỏe mạnh, thì phải ít gần phụ nữ, thanh tâm quả dục.
Lý Long Cơ cũng nâng chén ha hả cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Lý tướng quân, nhất định phải say khướt mới thôi, nào! Hãy uống chén đầu tiên trước.”
Dương quý phi bên cạnh khẽ chau mày, cười nói: “Bệ hạ hồ đồ rồi. hôm nay là giờ lành cảnh đẹp, động phòng hoa chúc, Lý tướng quân uống say rồi, cô dâu sẽ không vui đó!”
“Chà! Nàng xem ta thật hồ đồ chưa kìa, được! chỉ uống một chén!”
Lý Khánh An gật đầu mỉm cười với Dương quý phi, một hơi uống cạn chén rượu. Lý Long Cơ cũng uống xong, hắn đặt chén xuống nói: “Thôi được, trẫm phải quay về đây.”
“Thánh Thượng, nương nương hồi cung!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy thi lễ. Lý Long Cơ dưới sự hộ tống của thị vệ và cung nhân hiên ngang đi khỏi.
Trong đại đường lại bắt đầu náo nhiệt mời rượu: “Đại tướng quân, ta kính ngài một ly, không! phải là phù rể uống.”
Động phòng ở phủ Dung lầu, cách đại sảnh khá xa, dưới lầu có mười mấy a hoàn đang đứng, động phòng ở lầu ba. chia làm nội ngoại lưỡng thất, ở giữa cách một bức rèm sa. đều bố trí vóc gấm tươi vui, dán đầy chữ “Hỉ” (Hỉ đôi!) tranh bách tử (trăm con) mập mạp đáng yêu, ở nội thất, một đôi nến đỏ to phụt phụt cháy sáng.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ to lớn. chiếm trọn cả nửa căn phòng, một trướng màn phù Dung màu hồng đào cao cao rũ xuống, trong màn che là tổ ấm tình yêu mềm mại mà ấm áp của họ.
Minh Nguyệt ngồi trước giường, trong lòng vừa hoan hỉ vừa thấp thỏm, nàng hoan hỉ là cuối cùng đã gả cho tình lang mà mình yêu thương, hôn sự của nàng gập ghềnh trắc trở cả chặng đường, cuối cùng đã có được kết cục viên mãn, đã chờ đợi đến thời khắc quan trọng nhất cả đời, đêm động phòng hoa chúc.
Nhưng đêm đặc biệt này cũng làm cho nàng thấp thỏm không yên. tối qua, mẫu thân của nàng đã nói cho nàng nghe việc mà đêm nay sẽ xảy ra. trong lòng Minh Nguyệt vừa ngọt ngào lại thẹn thùng, lại càng tràn đầy sự trông chờ.
“Chú rễ tới rồi!”
Dưới lầu đã vang lên tiếng nói của a hoàn. Minh Nguyệt ‘a!’ một tiếng hô nhỏ, trong lòng đập lên thình thịch, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân nặng trịch.
“Huynh ấy uống nhiều lắm sao? Bước chân nặng nề như vậy, huynh ấy có phải là rất mệt rồi. huynh ấy hôm nay đã cỡi ngựa cả ngày trời, vẫn chưa được dừng lại.”
Minh Nguyệt trong đầu miên man suy nghĩ, lúc này. trước cửa truyền đến hai tiếng nói của a hoàn hồi môn: “Chào cô gia!”
“ừm! Chào! À… đêm nay không cần các ngươi hầu hạ nữa, cô nương nhà các ngươi, ta biết hầu hạ hơn các ngươi, các ngươi cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi sớm đi!
“Cô gia. bọn nô tì đêm nay ngủ ở gian ngoài!”
“Đây là tên khốn kiếp nào an bài thế! Các ngươi làm sao có thể ngủ gian ngoài.”
“Đây là phu nhân an bài, nói hai người ban đêm sẽ dậy khuya, cần hầu hạ.”
“À! Là phu nhân các ngươi an bài, thật ra không cần thiết, cái đó… không tiện, các ngươi hiểu chưa?”
“nhưng mà phu nhân?”
Lúc này, Minh Nguyệt trong phòng đã lên tiếng: “Thu Diệp, Xuân Thủy, hai ngươi nghe lời đi phòng khác ngủ đi! Bây giờ trong nhà là cô gia làm chủ.”
“Vâng! Cô nương.”
Hai a hoàn đóng cửa đi ra. Lý Khánh An vén màn lên đi vào trong phòng, cười nói: “Trong tủ đồ, trong rương gỗ đều kiểm tra hết chưa?”
Minh Nguyệt không khỏi đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Đều đã tìm qua rồi, ngoại trừ trong tủ đồ Minh Châu núp vào, không còn ai khác.”
“Con tiểu nha đầu kia, đến lúc này rồi vẫn còn không nỡ xa rời tỷ tỷ sao?” Lý Khánh An cười nói.
“Phu quân không uống nhiều rượu chứ?” Minh Nguyệt khẽ cắn môi một cái hỏi.
“Làm sao có chứ?”
Lý Khánh An đi lên trước, tháo mũ phượng của nàng xuống, lấy bích ngọc trâm ra, một mái tóc đen láy như thác nước xõa xuống, càng tôn vẻ trắng ngần nõn nà của da thịt nàng, hắn dùng tay khẽ nâng cằm của nàng lên. nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp quốc sắc thiên hương ở trước mặt này, môi đỏ căng mọng mềm mại đó, làn thu ba sóng sánh tha thiết mông lung như khói, ánh mắt nàng e thẹn nhìn xuống, không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Lý Khánh An không cầm lòng mà cúi thấp đầu, hôn mạnh lên môi nàng, hút lấy môi hồng thơm ngọt trơn nõn của nàng, tay thì không yên phận mà lướt đến gò ngọc nhỏ cao mà đàn hồi, Minh Nguyệt toàn thân run lên, thân mình hồi hộp đến cứng ngắt, Lý Khánh An vừa kính vừa yêu nàng, biết nàng ở trong việc như thế vô cùng giữ kẽ, không cho phép mình chạm vào nàng quá mức, nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhẹ ôm ấp, hắn thử thăm dò tay từ từ trượt về phía trước, thấy nàng không đẩy mình ra, hắn từ từ táo bạo hơn, tay đưa tới, bèn cầm lấy ngọc phong lủng lẳng của nàng, không ngờ lại giống như một chén ngọc úp lại, rất có tính đàn hồi, hắn bắt đầu mặc sức xoa xoa bóp bóp.
Minh Nguyệt vẫn là tấm thân trong trắng, làm sao chịu được sự khiêu khích thủ pháp thuần thục của hắn, nàng gập lưng bắt đầu thở khẽ, Lý Khánh An đã là lửa dục cháy mình rồi. hắn ôm lấy chỗ gập chân của Minh Nguyệt, bế nàng dậy, quỳ xuống đi vào trong rèm.
“Phu quân, tắt nến đèn đi!” Minh Nguyệt run giọng nói.
“Đừng tắt, ta muốn xem nàng cho rõ.”
“Vậy huynh đợi lát nữa… nhất định phải tắt đèn đi.”
“Đợi lát nữa? Đợi lát nữa là lúc nào?” Lý Khánh An thấp giọng trêu đùa.
“Muội không… biết.”
Rèm đã buông xuống rồi, trong màn truyền đến tiếng cởi áo sột soạt, chốc chốc lại có tiếng vang leng keng của trang sức, nhìn xuyên tấm màn trướng mỏng mỏng, Minh Nguyệt đã phơi bày nguyên tấm thân ngọc ngà của nàng, thân không mảnh vải, da dẻ trắng nõn mịn màng, đường cong đầy đặn tuyệt vời, đôi gò ngọc nhỏ cao căng tròn kia, cặp mông ngọc đầy đặn nuột nà. còn có vùng đất cỏ thơm mơn mởn. làm cho Lý Khánh An mê say khôn xiết.
Hắn hai ba nhát đã lột sạch y phục của mình, mang thân ngọc đầy hấp dẫn đẫy đà vô cùng ở trước mắt ôm thật chặt, hai tấm thân trần đặt sát nhau. Minh Nguyệt đã cảm thấy vật nọ mà mẫu thân đêm qua có nói, đang nóng ran cháy bỏng giữa hai đùi của nàng, cứng vô cùng, nàng hồi hộp nhắm mắt lại, trong lòng vừa ngượng nghịu, lại trông chờ, thỏ thẻ thấp giọng nói: “Phu quân, tắt đèn đi!”
Lý Khánh An túm lấy y phục của mình, ném về phía ngọn nến, ‘phủ’ một cái. ngọn nến đã tắt lịm.
“Phu quân, cái đó của huynh là gì vậy?” Minh Nguyệt cho dù vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
“Hì hì! Muội sờ sờ thì sẽ biết.”
Lý Khánh An lấy tay của Minh Nguyệt dẫn đến cầm chặt, Minh Nguyệt giống như sờ tới than hồng vậy, sợ đến vội vàng buông ra. lúc này lửa dục đã sắp xé toạt lồng ngực của Lý Khánh An. hắn tách hai chân của Minh Nguyệt ra. nâng lấy đôi mông to tròn trắng mập nõn nà của nàng. từ từ tìm thấy vùng đất ẩm thấp ươn ướt kia.
“Ta tới đây!”
Hắn hùng phong phất phới, như ngựa trắng phóng qua khe suối, ra sức đẩy lưng một cái. đâm thẳng vào chỗ sâu nhụy thắm…
Hai a hoàn hồi môn ngủ ở gian bên. tuy từ bây giờ trở đi các nàng phải nghe lời của tân lão gia, nhưng lâu ngày đã nuôi thành thói quen, làm cho hai nàng nhớ mãi không quên lời của Bùi phu nhân, hai nàng ngủ đến nửa đêm, bỗng chốc bừng tỉnh, phu nhân nói. tân nhân sẽ thức đêm. hai nàng ngồi dậy, nghĩ là nên đi phòng bên hầu hạ không, lúc này, các nàng đột nhiên nghe thấy loáng thoáng truyền đến tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc khe khẽ của cô nương, hai a hoàn sững người, bây giờ đã là canh ba rồi, hai nàng nhìn nhau, cùng nhau che miệng cười lên, vị cô gia này thật là lợi hại a!