“Đây là bản lĩnh tôi học được đấy.”
Cô lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
Lệ Nghiêm cắn răng, không hề đuổi theo.
Anh quá hiểu đứa em gái này của mình, nếu anh cứ khăng khăng như thế, không biết cô sẽ còn làm ra chuyện điên khùng đến mức nào.
Buổi tối, trong căn phòng Bạch Thư Hân tự thuê cho bản thân, vừa mới tắm rửa xong xuôi, đang tự bôi thuốc cho chính mình.
Vết thương chỗ cổ tay tương đối nghiêm trọng, gõ bàn phím có chút đau, cô đã nắn xương, cũng đã đắp thạch cao cũng không biết khi nào mới lành nữa. @) Đúng lúc này, có người nhấn chuông cửa, cô nghĩ rằng là thức ăn đặt bên ngoài tới, không hề nghĩ ngợi gì mà mở cửa.
Lại không ngờ rằng, Lệ Nghiêm đứng ngoài cửa.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là đóng cửa lại, lại bị anh mạnh mẽ ngăn cản, đã không kịp nữa rồi.
Lệ Nghiêm cậy mạnh đẩy ra, theo sau tiến vào không gian riêng tư của cô Anh ấy lần đầu tiên tới đấy.
Anh nhìn tới nhìn lui, căn nhà rất nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách.
Nhưng Bạch Thư Hân bố trí rất ấm áp, nhìn dáng vẻ như muốn ở chỗ này lâu ngày.
“Anh còn tưởng rằng nơi này sẽ là cái ổ chó đấy.”
“Anh hiện tại là tự tiện xông vào nhà dân đấy, anh không biết mình đang cố tình vi phạm sao?”
“Em là em gái của anh.”
“Anh.. @ Bạch Thư Hân có hơi giận dữ, nhưng lại không có cách nào phản bác.
“Anh xem, tôi đã tự bôi thuốc cho mình rồi. Tôi sống rất tự do, có thể nhảy có thể bật, anh không phải nên đi rồi hay sao?”
“Không thể.”