– Gia gia, con muốn bái ông ta làm thầy, muốn ông ta dạy con cách nuôi dưỡng ra vua của loài ngựa!
Thiếu niên nghe xong, trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng nhìn lão giả. Mà lão giả nghe xong cũng chỉ lắc đầu mỉm cười. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cục cục…!
Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa nhảy chồm truyền tới, thần sắc lão nhân khẽ động, để thiếu niên mở rèm cửa sổ ra, chỉ thấy trên đất tuyết, có ba bốn người đồng dạng cưỡi Truy Vân Mã đi về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh.
Cũng chỉ khoảng thời gian mười lần hô hấp, bốn người ngựa nọ đã chạy tới đó, rồi dừng lại, một thanh niên mặc áo choàng đen, bên trong áo xanh tiến lên ôm quyền nói:
– Xin hỏi chư vị huynh đệ, có từng nhìn thấy một nam một nữ cưỡi một con ngựa chạy qua không? Bọn họ chạy theo hướng nào?
Kỵ sĩ trung niên đầu lĩnh quan sát thanh niên này, liền ôm quyền nói:
– Ngoài trời đầy tuyết, chúng ta mệt nhọc nghỉ tạm ở đây, cũng chưa từng thấy ai đi qua!:
– Gia gia…
Trong xe ngựa truyền đến tiếng thiếu niên muốn nói gì đó, đột nhiên lão giả nhìn hắn lắc đầu, lập tức nói với kỵ sĩ đầu lĩnh:
– Trát Tháp, chúng ta lập tực khởi hành thôi, không được tiếp tục chậm trễ hành trình nữa!
– Rõ!
Kỵ sĩ đầu lĩnh trung niên ứng một tiếng. Sau đó cũng không tiếp tục để ý tới thanh niên nọ vẫn đang truy hỏi, liền gọi đội ngũ nói:
-Khởi hành!
Thanh niên thấy những người này không để ý tới mình, đang muốn phát tác, thì phía sau một người trung niên mặc áo lam lập tức tiến lên ngăn hắn lại, nói:
– Không được lỗ mãng, những người này là quý tộc của đế quốc Xuất Vân, không nên trêu chọc bừa bãi!
Thanh niên nghe rồi, lúc này mới ngừng lại, nhìn đội ngũ kia rời khỏi, mới nói:
– Đại sư huynh, ngươi nói Lỗ trưởng lão vì sao muốn hạ lệnh truy bắt Vân Thiên Hà, muốn ta phải bắt được hai người bọn họ, ta thủy chung vẫn không rõ nguyên nhân trong đó, có muốn bẩm báo việc này với sư tôn hay không?
Người trung niê nói:
– Đây là ý của môn chủ. Chúng ta tuân mệnh chấp hành, ngươi không nên hỏi nhiều nữa, việc lão nhân gia nói vậy cũng là biết được rồi, chờ chúng ta bắt được người nọ, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về phục mệnh sẽ biết kết quả!
– Thế nhưng hiện tại mất đầu mối, chúng ta phải đi đâu để tìm a, ở đây dù sao cũng là biên giới của ba nước La Lan, Đại Đường và Xuất Vân, nếu đụng phải quân đội tuần tra của các nước này, sẽ có chút phiền phức!
Người trung niên trầm tư nói:
– Hừ, tiểu tử kia vô cùng giảo hoạt, vốn chúng ta cho ra rằng hắn sẽ đi đến vùng Tây Bắc của nước La Lan, ai mà ngờ hắn lại đi vòng vèo mang chúng ta theo. Hiện tại đi theo hướng nước Xuất Vân, phỏng chừng có lừa đảo trong đó, không bằng chúng ta cứ dọc theo phương hướng Tuyết Vực truy tìm xem sao, hẳn có thể tìm ra đầu mối!
– Tuyết rơi chết tiệt, nếu có thể ngừng lại thì tốt rồi. Chúng ta có thể tìm theo dấu chân ngựa đuổi bắt hắn!
Thanh niên thầm nói một câu, liền theo đội ngựa tiến về hướng bắc, rất nhanh liền biến mất trong gió tuyết mịt mờ.
Khi đội ngũ rời đi, trên xe ngựa đang chạy, vị thiếu niên vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão giả bên cạnh hỏi:
-Gia gia, Trát Tháp thúc vì sao nói dối, không nói thật cho bọn họ biết hành tung của người nọ?
Lão giả nói:
– Lôi Lâm, ngươi chưa từng trải đời, mấy tên kia là người của Tuyết Vưc, mà gần đây Tuyết Vực Thiên Môn tuyên bố với các quốc gia lệnh truy bắt muốn tróc nã một người Đại Đường, nói vậy hẳn chính là người nọ. Bởi vậy Trát Thát mới giấu diếm sự thực, mà nhiệm vụ của gia tộc chúng ta lần này rất có thể là có quan hệ với người mà Thiên Môn truy bắt!
Thiếu gia nghe xong thì cảm thấy vô cùng hỗn loạn, sờ sờ đầu, cũng không có hỏi lại lão giả, mà ông cũng không có giải thích với hắn, liền nói với người bên ngoài:
– Trát Tháp, đẩy nhanh tốc độ, thay đổi tuyến đường nhanh chóng chạy về!
Kỵ sĩ trung niên đầu lĩnh phía trước nghe nói, đoàn người lại tăng tốc độ chạy một lần nữa, rất nhanh cũng biến mất trong biển gió tuyết mênh mông không còn hình bóng.
Trong gió tuyết, ngàn dặm sương mù bao phủ, một thaanh ảnh giống như quỉ mị liên tục thay đổi, thần bí dị thường.
Khi thoát khỏi đám người bám theo, lúc này thân ảnh của hắn trong gió tuyết mới chậm dần.
Chợt vừa thấy, thân ảnh nọ chính là một nam tử tuấn dật cưỡi một con ngựa vô cùng thần tuấn, khoác một chiếc áo choàng vảy rồng mang khí tức thần bí, cổ xưa. Trên chiếc áo choàng dày đặc vảy rồng, nên rất nổi bật trong gió tuyết, phát sinh u mang màu xanh, tựa như hòa nhập cùng với thiên địa thành một thể..
Mà trong lòng nam tử tuấn dật là một vị mỹ nữ, trên mặt nàng luôn tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Tuy rằng thần sắc còn có chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng không hề đối lập với nụ cười, khiến người ta nhìn vào có cảm giác vui vẻ, thoải mái.
Lúc này nàng đã bỏ đi một thân trang sức màu đỏ, mặc một chiếc váy hoa mềm màu xanh, thanh nhã chất phác. Mà thanh niên tuấn dật đang ôm nàng mang chiếc áo choàng vảy rồng, khí tức u mang màu xanh tỏa ra khiến thân thể đơn bạc của nàng trong gió tuyết nhưng không hề bị nhiễm chút khí lạnh nào.
Cả người nàng nằm trong sự ôm ấp của nam tử tuấn dật, gắt gao ôm âu yếm phần ngực cường tráng, nghe tiếng tim đập của chàng, cảm nhận nhu tình của chàng, hai chiếc áo choàng che đi phân nửa thân hình của con ngựa.
Khi hoa tuyết rơi xuống, chỉ chạm vào áo choàng vảy rồng, rất nhanh liền rơi xuống, không hề lưu lại bất kỳ vết tích gì, có thẻ con ngựa trong gió tuyết kia cũng như mộng như ảo, giống như tinh linh đang chơi đùa trong gió tuyết.
Nam tử tuấn dật và giai nhân thanh lệ kia chính là Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa.
Lúc này bọn họ nghiễm nhiên trở thành đôi tuyệt đại tình lữ du lịch tứ phương, hưởng thụ mỹ cảnh của gió tuyết, tình chàng ý thiếp, dịu dàng thắm thiết.
Mà trong trời đất, có giai nhân làm bạn đi vân du tứ phương chính là một loại tình thơ ý họa, hay đây chính là khổ tận cam lai, có được hạnh phúc mà Đường Linh Toa từng mong muốn. Cảm giác lãng mạn, hạnh phúc nồng nàn này khiến nàng mê đắm, hi vọng nó có thể trở nên vĩnh hằng.
Mà Vân Thiên Hà ôm lấy nàng, tâm linh hai người giao thoa, ở trong gió tuyết mông lung, không có tiếng động, nhưng mà phương hướng bọn họ đang đi lại chưa hề thay đổi.