“Đưa chân cho cha xem.” Ông hạ thấp giọng xuống, bộ dạng nghiêm túc đến lạ lẫm.
Cô mím môi nghe theo lời ông, cô biết chuyện này sớm hay muộn đều sẽ đến tai cha mình, nhưng không ngờ lại nhanh đến mức độ này. Mắt cá chân cô đã có quấn băng gạt nên dĩ nhiên ông sẽ không ngốc nghếch tới độ mà gỡ vãi băng ra mà kiểm tra vết thương, nghe Bạc Kiêu nói đã đến bệnh viện kiểm tra nên ông mới không mở băng gạt ra xem.
“Chỉ là một vết thương nhỏ xíu, sao bằng trái tim thiếu nữ nhỏ bé bị cha bỏ rơi được. Con gái có chút tổn thương rồi đó.” Giọng cô ngọt ngào, chớp chớp đôi mắt có hồn mà lấy lòng ông.
Ông vẫn rất lo lắng, hỏi cô:“Có phải rất đau không?”
Cô lắc đầu:“Không đau ạ.”
Không thể để ông lo lắng về mấy chuyện nhỏ nhặt này. Trước đó cô cũng từng sốt cao tới mức nhập viện, vẫn bình thường đó thôi.
Ông nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, động tác vô cùng dịu dàng, đôi ánh ông ôn nhu mà yêu thương nhìn đứa nhỏ quật cường trước mắt.
Trên bàn ăn, Khúc Yên cùng Ôn Thành Uy vui vẻ trò chuyện, đây là buổi ăn đầu tiên của cha con cô, nên Khúc Yên rất vui, trong mắt cô giống như có ánh sao sáng rực rỡ vừa nói vừa cười đùa vui vẻ. Đồ ăn của Dì Mai vẫn là hương vị khi xưa, càng ăn…những kí ức khi xưa lại ùa về.
Ông gắp miếng sườn heo cho cô:“Yên Yên, con nên ăn nhiều vào. Có muốn ăn cá không? Cha gắp cho con nhá?”
Khúc Yên cúi đầu nhìn bát cơm đầy, vẫn không đáp lời cha mình câu nào.
Ôn Thành Uy thấy sự khác thường Khúc Yên, ông cúi đầu thấp muốn nhìn rõ mặt Khúc Yên, lại thấy trên gò má có một giọt lệ nóng chảy xuống rồi rơi xuống bàn ăn.
Bây giờ ông mới sửng sốt nhìn cô, không biết bản thân đã làm gì không đúng.
Tay ông lúng túng cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, gấp gáp hỏi:“Sao…sao vậy?”
Cô khịt mũi một cái, mỉm cười lắc đầu:“Không có, chỉ là con hơi xúc động thôi. Lần đầu được người thân gắp đồ ăn.”
Ông khẽ lặng người đi, nhìn Khúc Yên tiếp tục ăn.
Trái tim ông lại một phen nghẹn ngào, cảm xúc đau xót cùng bất lực nhìn cô.