– Đội phó hôm nay làm sao vậy? Bình thường đội phó toàn bắn trúng tâm điểm thôi –
– Không biết nữa –
Hai người ngồi bên cạnh cô nói chuyện với nhau, cô cũng nghiêng đầu đầy thắc mắc.
– Hoắc Nam hôm nay sao vậy? Anh đây còn định thách đấu với cậu đấy – Mạch Ngạn Bằng nói.
– Thách đấu sao? Được đó đội trưởng – Trác Vỹ nhanh nhảu đáp.
– Được, người thua phải làm những gì người khác đề ra – Mạch Ngạn Bằng đề nghị.
– Ok, đồng ý – Trác Vỹ đáp.
Thẩm Hoắc Nam không trả lời chỉ lo lắp đạn vào, Mạch Ngạn Bằng xem như anh đồng ý.
Cô khẽ cau mày anh đang có phong độ không được tốt, cũng không biết họ sẽ đề ra những gì cho anh đây nữa.
Có ba lượt bắn súng, người có số điểm thấp nhất sẽ chịu phạt.
Anh chuẩn bị bắn phát đầu tiên cô lập tức đứng lên ngăn anh lại, mọi người nhìn cô. Cô khẽ mỉm cười, nói:
– Để em đấu giúp anh ấy –
Anh nhíu mày, cô cầm lấy súng từ tay anh kéo anh đứng sau lưng, Trác Vỹ, Trương Thiệu Ngôn và Mạch Ngạn Bằng nhìn cô.
– Tiểu Sở em có đấu được không, hay cứ để Hoắc Nam đấu đi – Trác Vỹ nói.
– Không sao, cứ để em đấu – cô mỉm cười đáp.
– Tiểu Sở đừng làm loạn – anh lên tiếng.
Cô quay đầu nhìn anh mỉm cười tươi, vỗ vỗ vào bàn tay anh chỉ mong anh đừng lo.
Cô giương súng lên, gương mặt lặp tức thay đổi trở nên lạnh lùng, nghiêm túc.
‘ Bằng ‘
Phát súng ghim thẳng vào tâm điểm, mọi người ngơ ngác nhìn đặc biệt là Trác Vỹ, Trương Thiệu Ngôn và Mạch Ngạn Bằng chẳng phải trên thông tin nói rằng cô rất bất tài sao? Sao cô lại biết bắn súng? Chẳng lẽ Thẩm Hoắc Nam dạy cho cô?
Ba chàng trai quay lại nhìn Thẩm Hoắc Nam, anh cũng bất ngờ không kém.
– Tin đồn vẫn mãi là tin đồn – anh nói.
Cô nhìn anh nghiêng đầu thắc mắc.
– Tin đồn gì? – cô hỏi.
– Không có gì, ai dạy em bắn súng? – anh hỏi.
Ba chàng trai cũng nhìn cô như chờ câu trả lời của cô.
– Em tự tập từ năm đầu đại học – cô trả lời.
” Từ đầu năm đại học Quân đội đấy ” suy nghĩ của cô.
– Em tự tập? Thích sao? – anh hỏi tiếp.
Cô mỉm cười nhẹ gật đầu như búa bổ, anh mỉm cười xoa đầu cô.
– Từ nay về sau anh tập cùng em – anh nói.
Ba người bên cạnh tròn mắt nhìn, tên mặt lạnh này biết cười sao?
– Tiếp tục thôi – cô lên tiếng.
Cuộc thách đấu tiếp tục diễn ra, hai phát súng còn lại của cô đều ghim vào tâm điểm, đồng đội anh vỗ tay tán thưởng.
– Đúng là bạn gái đội phó có khác, tài bắn súng không thua kém gì nhau –
– Không chỉ là tài bắn súng, mà thần thái khi bắn súng cũng rất giống nhau –
– Đúng là trời sinh một đôi –
Cô thẹn thùng cúi đầu: ” mấy người này thật là đã nói đúng lại còn nói lớn “
Anh thì không nói gì chỉ lườm bọn họ, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác vui vẻ lạ thường.