“Trần Bá Phước? Lý Quang Huy?” Vẻ mặt của Đường Tuấn rất nghiêm túc, không ngờ rằng lý lịch của Lý Quang Huy lại cứng đến vậy, khó trách người khác lại gọi ông ta là một nhân vật thích ngụy trang bản thân.
“Ngài Đường, ý anh là?” Ngô Nam Bình thấy Đường Tuấn trầm ngâm không nhịn được liền hỏi.
“Đừng hỏi cái gì không nên hỏi!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng.” Ngô Nam Bình giật mình, vội vàng nói.
“Được rồi. Chuyện ngày hôm nay đừng nói lung tung. Cậu để lại cho tôi số điện thoại, nếu tôi có chuyện tìm cậu, tôi có thể gọi cho cậu.” Đường Tuấn nói.
Ngô Nam Bình vội vàng đọc số điện thoại cho anh.
Sau khi lưu số điện thoại của Ngô Nam Bình, Đường Tuấn không muốn ở lại nữa mà rời khỏi nhà hàng bằng cửa sau.
Đường Tuấn vừa rời đi, Ngô Nam Bình nằm lên sô pha như một vũng bùn, thở dài thầm than bản thân mình thật thông minh, nếu không bây giờ cái mạng nhỏ này khó mà giữ được. Anh ta liếc nhìn cái ống thép bị Đường Tuấn bẻ cong mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.