Là nàng sao?
Là nàng sao??
Là nàng sao???
Giờ này khắc này, tất cả tựa hồ đã không còn quan trọng nữa. Trong mắt hắn chỉ còn một đạo thân ảnh này.
Tướng mạo cùng trước kia có chỗ bất đồng, ngay cả khí chất cũng đều cải biến, nhưng lạc ấn khắc sâu trong thần thức lại rõ ràng nhận ra thân ảnh này.
Đường Tam vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, mình sẽ thuận lợi mà tìm thấy nàng. Trong chớp mắt hắn đối với thế giới tràn ngập ác ý này cũng không còn nửa phần mâu thuẫn, tận sâu trong lòng hắn chỉ còn có cảm ơn.
Tâm của hắn đang run rẩy, thân thể căn bản không cách nào di động nửa phần.
Đúng vậy, là nàng, thật sự là nàng!
Trí nhớ kiếp trước hiện lên trong đầu hắn. Đây là túc thế nhân duyên, là việc duy nhất hắn truy tìm.
Hắn liền đứng trước tiệm trà sữa hơn mười thước, ba người trong tiệm cũng tự nhiên thấy được hắn.
Mỹ phụ có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt ngốc trệ của Đường Tam, thiếu nữ bên người nàng tự nhiên cũng nhìn thấy được. Thiếu nữ nhíu nhíu mày, mỹ phụ nói với nàng câu gì đó, sau đó chỉ chỉ Đường Tam.
Thiếu nữ gật gật đầu, rồi biến mất trong tầm mắt của Đường Tam.
Đường Tam cứng ngắc vô thức nhảy về phía trước một bước, hắn hé miệng, thiếu chút nữa là hô to một tiếng: “Đừng đi.”
Khi thân ảnh kia biến mất, trong lòng Đường Tam cảm giác thật luyến tiếc.
“Này, cho ngươi uống!” Đúng lúc này, thanh âm dễ nghe vang lên bên tai.
Đường Tam chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, toàn thân cứng ngắc bắt đầu run rẩy.
Hình ảnh quen thuộc mà lạ lẫm, làm hắn hồn khiên mộng nhiễu thình lình đứng trước mặt hắn.
Một cái ly đưa tới trước mặt hắn, mang theo mùi sữa nhàn nhạt cùng hương trà.
Thiếu nữ tóc đen nhìn bộ dạng ngốc trệ của Đường Tam, không khỏi nhíu mày lần nữa.
Nàng đem trà sữa nhét vào tay Đường Tam, tức giận nói: “Đừng nhìn, ngươi đi nhanh đi.”
Khoảng cách giữa hai người gần như thế, thanh âm của Đường Tam có chút run rẩy: “Tiểu, Tiểu Vũ?”
Thiếu nữ sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía trà sữa điếm, mỹ phụ hướng nàng vẫy tay, nói: “Tiểu Mỹ, trở về đi.”
“Dạ, mụ mụ.”
Thiếu nữ đáp ứng một tiếng, quay người trở về.
Đường Tam cầm lấy trà sữa, vô thức đi về phía trước một bước.
Đúng lúc này, thiếu nữ xoay người, nói với hắn: “Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Tiểu Vũ. Tất cả mọi người đều gọi ta là Mỹ công tử!”
Đường Tam cầm ly trà sữa ấm áp, há to miệng, phát hiện cổ họng mình đã hoàn toàn nghẹn lại, một chữ đều không nói lên lời.
Hắn đi tới thế giới này đã chín năm, trong chín năm này, hắn chứng kiến đau khổ của nhân loại, người mẹ đã mất của hắn, tuỳ thời đều có thể gặp phải nguy hiểm bị Yêu Quái Tộc gϊếŧ chết. Cũng từ nhà Vương Duyên Phong lão sư cảm nhận được sự ấm áp, nội tâm của hắn không ngừng xúc động.
Nhưng hắn chưa bao giờ kích động như bây giờ, ba kiếp làm người, hắn đã trải qua quá nhiều, quá nhiều rồi.
Hôm nay, sau chín năm nhung nhớ và lo lắng, hắn rút cuộc lại gặp được nàng. Giờ khắc này, tâm tình của hắn không cách nào khống chế được, nước mắt tự nhiên trào ra.
Giờ khắc này, trong đầu của hắn hiện lên kỉ niệm giữa hắn và nàng ở kiếp trước, cùng với nàng cười nói tự nhiên.
Hai đạo thân ảnh có tướng mạo không giống nhau, trong đầu hắn chậm rãi dung hợp làm một.