Xoẹt một tiếng, Giản Du trượt tay viết nguệch một phát trên giấy.
Ánh mắt Lục Thời Niên đảo qua cậu, cười cười: “Xấu hổ quá, chưa có tỏ tình.”
Bạch Tiểu Thi trêu chọc: “Rốt cuộc cậu có thích người ta không đấy, sao mà nhịn lâu thế hả.”
Lục Thời Niên: “Thích mà, bởi vì quá quá thích, nên càng không dám thổ lộ, nhỡ đâu người ta từ chối xong không thèm để ý đến tôi nữa thì tôi phải làm sao?”
Bạch Tiểu Thi: “Ỏ?”
Lục Thời Niên: “Hơn nữa tính tình cậu ấy không tốt lắm, có khi còn tẩn tôi một trận.”
Lạch cạch.
Giản Du làm rơi bút, cong lưng cúi xuống nhặt.
Bạch Tiểu Thi: “Thế là cô ấy không thích cậu hả?”
Lục Thời Niên buông thõng tay: “Không biết, đại khái là có thích một chút.”
Bạch Tiểu Thi: “Đại khái?”
Lục Thời Niên: “Cậu ấy đồng ý cho tôi hôn mà.”
Bạch Tiểu Thi “wow” một tiếng, mắt trừng lớn: “Nếu đến mức đồng ý cho cậu hôn, thì nhất định là thích rồi đó nha—”
Giản Du đột nhiên đứng lên: “Tôi còn có việc, nếu thảo luận xong rồi thì tôi đi trước!”
Cậu nói xong, cũng không cho ai thời gian phản ứng, quay đầu đi luôn, bóng người rất nhanh biến mất sau cửa.
Đỗ Lan liếc mắt một cái: “Chuyện gì mà đi gấp thế nhỉ?”
Bạch Tiểu Thi nghiêng nghiêng đầu, cũng rất khó hiểu: “Không rõ, cơ mà hôm nay tôi thấy Giản Du hay thất thần lắm, có phải là chạy deadline nhiều quá nên thiếu ngủ không?”
Lục Thời Niên cúi đầu nhìn mấy vết nguệch ngoạc trên giấy, cười cười không nói gì.
Giản Du rời khỏi phòng thí nghiệm xong đi thẳng đến quán bar, đi nhanh đến mức đi được nửa đường mới nhớ ra là mình chưa ăn cơm tối, đành phải nhờ đồng nghiệp làm thay một lúc, còn cậu thì đi vào phòng nghỉ dùng tốc độ nhanh nhất để gặm xong cái bánh mì.
Đồng nghiệp: “Sao thế Tiểu Giản, có phải dạo này học hành căng thẳng quá, còn phải đi làm thêm nên không có tâm trạng ăn uống không? Nhìn cậu bất ổn lắm.”
Giản Du: “Không phải đâu.”
Đồng nghiệp: “Phải rồi, cậu không đi làm bên siêu thị nữa à?”
Giản Du “ừ” một tiếng: “Xa quá, tôi lại không có xe riêng, xin lỗi.”
Đồng nghiệp cười xua xua tay: “Có gì đâu, việc làm thêm thôi mà, hơn nữa chỗ đó tuyển người không khó đâu.”
Giản Du lau chai rượu, chậc một tiếng, quay qua đồng nghiệp: “Tôi hỏi anh một chuyện.”
Đồng nghiệp: “Cậu hỏi đi.”
Giản Du: “Tôi có một người bạn, cậu ta mới phát hiện bạn cùng phòng thích mình—”
Đồng nghiệp: “Cậu nói bạn cùng phòng cậu tỏ tình với cậu hả?”
Giản Du giật mình một cái, lớn giọng: “Tôi nói là bạn tôi, không phải tôi!”
“Ahahaha!” Người đồng nghiệp vui vẻ, ánh mắt như thể đã nhìn thấu được vấn đề nhưng không nói toẹt ra: “Rồi rồi, bạn cậu, phát hiện ra rồi xong sao nữa.”
Giản Du nhíu chặt mày: “Anh cảm thấy cậu ta nên làm gì bây giờ?”
Đồng nghiệp: “Còn làm gì nữa, điểm mấu chốt còn không phải là xem xem bạn cậu có cảm giác gì với bạn cùng phòng à? Nếu cũng thích người kia thì cứ thế mà động phòng luôn đi, còn nếu không thích thì nhân lúc còn sớm, dọn ra ngoài luôn đi, đừng có mà rơi vào cái tình trạng ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại xấu hổ.”
Cứ thế mà động phòng luôn là cái qué gì???
Mặt Giản Du nhăn như đít khỉ.
Đồng nghiệp: “Làm sao, không thích hở?”
Giản Du tỏ vẻ bực bội: “Ai mà biết được.”
Quán bar xa hoa trụy lạc, Giản Du lại đứng đây với lòng dạ rối rắm giữa cái gì mà thích với không thích, trông quá mức ngây thơ thuần khiết.
Đồng nghiệp vô cùng vui vẻ nhìn cậu, thuận tiện dẫn dắt: “Gì mà không biết, tôi hỏi cậu nhá, anh bạn cùng phòng kia đối xử với bạn cậu có tốt không?”
Giản Du không có cách nào bác bỏ, chỉ có thể buồn bực phun ra một câu: “Cứ mở mồm ra là muốn ăn đánh.”
Đồng nghiệp: “Ừa, vậy ý là những lúc không mở miệng thì rất hoàn hảo đúng không? Cơ mà nếu người đó đối tốt với bạn cậu như vậy, tại sao tới tận bây giờ bạn cậu mới nhìn ra tâm tư của người đó?”
Giản Du: “Là vì không nghĩ tới phương diện kia.”
Thực sự là không hề nghĩ tới phương diện kia một chút nào, cho dù nhiều lúc có cảm thấy hơi quái quái, nhưng không thể nói ra cụ thể, cậu hoàn toàn không có chút nhận thức nào về mặt này, hơn nữa cũng vì không nghĩ ra là gì nên mới dứt khoát vứt ra sau đầu, coi như mình gặp ảo giác.
Kết quả là vứt ra sau đầu nhiều quá khiến chúng chất chồng ở chỗ đó, vậy nên hiện tại nhớ tới thì mới nhận ra quá nhiều manh mối một tay không nắm hết nổi, mà cậu thì cứ như mất não, mãi không phát hiện ra.
Một điều nữa ấy là, cậu rất hoang mang.
Không biết nên đối mặt như thế nào, không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể giả vờ như không có gì xảy ra, giả vờ không nhớ cái gì cả, tạm thời trốn tránh vấn đề.
Anh đồng nghiệp quá tinh tường, gần như bắt được trọng điểm: “Trước giờ không nghĩ tới phương diện kia, thế sao tự nhiên lại phát hiện được? Hẳn là gặp cơ hội nên chuyện bại lộ?”
Giản Du: “….”
“Không có cơ hội gì cả.” Cậu lầm bầm: “Chỉ là đột nhiên phát hiện ra.”
Đồng nghiệp dài giọng “ồ” một cái: “Thế bạn cậu hiện tại nghĩ gì? Muốn chấp nhận, hay vẫn muốn từ chối?”
Giản Du rất phiền lòng: “Không biết nữa.”
Ánh mắt của người đồng nghiệp rất chi là thâm nho.
Giản Du: “Cái biểu cảm gì vậy?”
Đồng nghiệp: “Dựa vào triết lý sống của một người trưởng thành, nếu cậu còn do dự giữa từ chối hay chấp nhận điều gì đó, đấy chính là đã nghiêng về bên chấp nhận rồi.”
Biểu cảm trên mặt Giản Du ngưng đọng lại hồi lâu, quay đầu bỏ đi: “Tôi qua phòng bếp hỗ trợ.”
Người đồng nghiệp nhìn cậu rời đi, cười tủm tỉm tiếp tục làm việc.
Pháo đốt cũng sắp nổ thành hoa rồi, tuyệt quá ~
Tới gần giờ tan tầm, Giản Du nhận được tin nhắn từ Lục Thời Niên bảo là đến đón cậu, còn chưa kịp cho cậu thời gian từ chối, hắn liền gửi ảnh chụp chứng minh lúc gửi nhắn tin hắn đã đi được nửa đường rồi.
Giản Du trợn tròn con mắt.
Sau khi tan làm, cậu đứng ở cửa chờ Lục Thời Niên đến đón, vừa đúng lúc đồng nghiệp cũng thay ca ra ngoài hít thở không khí, đứng trò chuyện với cậu.
Căn bản là chỉ có đồng nghiệp kia nói, cậu thì chỉ nghe.
Cằn nhằn một hồi, đồng nghiệp mới chuyển qua đề tài mới: “Tiểu Giản, cậu xịt nước hoa à?”
Giản Du bảo không.
Đồng nghiệp: “Thế sao tôi lại ngửi thấy mùi thơm trên người cậu nhỉ?”
Mùi thơm? Giản Du nghi hoặc nghiêng đầu tự ngửi ngửi: “Chắc anh ngửi nhầm rồi.”
“Tôi thực sự ngửi thấy mà, không lừa cậu đâu, tuy hơi nhạt nhưng mà mũi tôi thính lắm đấy!” Đồng nghiệp muốn xác nhận nên dí sát lại gần bên cổ cậu để ngửi thử.
Giản Du không có thói quen ở gần người khác như vậy, cả người mất tự nhiên muốn né đi, lại chợt nghe thấy tiếng còi xe ở đầu đường, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc xe quá quen thuộc đậu ở phía đối diện.
Giản Du: “….”
Người xung quanh bắt đầu thảo luận về giá của cái biển số xe, Giản Du bèn bỏ lại một câu “Tôi đi trước”, xoay người đi về phía chiếc xe thể thao.
Việc đầu tiên sau khi cậu kéo cửa xe rồi ngồi vào chính là mắng hắn một trận: “Anh có nhiều xe lắm mà, có nhất thiết phải lái cái này suốt ngày không?”
Cứ đi đến đầu là người ta nhìn chằm chằm đến đấy.
Lục Thời Niên hiếm khi không đáp lại cậu, quay đầu xe đi về.
Quãng đường đi tĩnh lặng đến lạ thường, cái tên thường ngày không chọc chó hai câu thì không chịu nổi, hôm nay lại không nói năng gì. Giản Du không khỏi nghi hoặc quay qua nhìn hắn, hắn lại không có biểu cảm gì, chỉ nhìn thẳng phía trước, chẳng biết vui buồn ra sao.
Xe chạy vào gara, hai người một trước một sau xuống xe, đi lên lầu. Lúc mở cửa, Giản Du cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhíu mày hỏi: “Này, anh làm sao đấy, ai chọc anh—”
Lời còn chưa dứt, cổ tay cậu đã bị giữ chặt.
Cửa đóng lại sau lưng cậu “cạch” một tiếng đóng lại, lưng cậu dựa vào cánh cửa, Lục Thời Niên ôm eo cậu, ngay sau đó cổ cậu bị một cái đầu bù xù dụi vào, hơi thở ấm nóng phả bên gáy cậu, khiến cậu nổi lên một tầng da gà.
Giản Du ngây ngẩn cả người, nghe thấy hắn rầu rĩ gọi một tiếng “Bé Du”, cậu vô thức đáp lại: “Làm sao.”
Lục Thời Niên: “Sao em lại cho người khác hôn cổ em?”
Giản Du không hiểu: “Anh nói bậy cái gì đấy? Tôi cho người khác hôn cổ lúc nào?”
“Tôi nhìn thấy.” Lục Thời Niên cẩn thận ngửi ngửi quanh cổ cậu, hệt như một con chó tuần tra lãnh thổ: “Tên đó dính sát vào, em không né.”
Giản Du bị hắn cọ đến phát hoảng, bả vai đông cứng, chỉ cảm thấy không khí mình đang hít vào hơi loãng, đầu óc mất nửa ngày mới load được rốt cuộc hắn đang nói gì: “Đấy là đồng nghiệp của tôi, anh ta chỉ muốn xác nhận xem tôi có xịt nước hoa hay không, không phải hôn hít gì hết.”
“Tên đó ngửi được mùi trên người em?” Lục Thời Niên thấp giọng hỏi.
Hắn ở gần đến mức cậu có thể cảm nhận được môi hắn khẽ khàng cọ xát trên da cậu, cậu cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc cơ thể mình, tê dại từ đầu đến chân.
“Tôi không xịt nước hoa.” Giản Du vừa nói xong, gáy đã bị cắn một cái, không nặng không nhẹ, nhưng ngập tràn cảm giác tồn tại.
Giản Du thở hổn hển, lưng với eo đều mềm nhũn ra.
“Anh…”
Lục Thời Niên siết chặt cánh tay, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt ôm chặt lấy cậu: “Bé Du, sau này không được cho người khác thân cận em như vậy.”
Giản Du nghe thấy tiếng tim đập của mình truyền đi khắp cơ thể, càng lúc càng mạnh.
“Biết rồi.” Cậu nghe thấy giọng của chính mình đáp lời.
Có lẽ Lục Thời Niên cũng không nghĩ rằng cậu sẽ đáp lại mình, hắn ngước mắt nhìn, màu đen đọng nơi đáy mắt đặc quánh không thể hòa tan nổi.
Yết hầu Giản Du cuộn lên cuộn xuống.
Sau một lúc lâu, cậu mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, đẩy hắn ra, chạy thẳng vào phòng tắm như muốn trốn đi: “Tôi đi tắm, không có việc gì thì đừng có gọi tôi!”