Lạc Bắc Minh cầm lấy chén trà ở bên cạnh lên rồi uống một ngụm.
“Không có công lao thì không được thưởng, đang yên đang lành lại cho tôi một khoản tiền như vậy, sao tôi có thể lấy được chứ?”
“Tôi biết cậu không có công, cho nên khoản tiền này cũng không phải là để khen ngợi cậu.”
Lạc Bắc Minh lạnh nhạt nói.
Lời này vừa mới dứt, ngay lập tức Lâm Dương đã nhíu chặt mày lại.
Bây giò Lạc Thiên mới phản ứng lại được, la lên: “Ông nội.”
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Lạc Bắc Minh đã nâng tay lên, ý bảo cô không cần nói gì cả.
“Ý của ông cụ là gì?”
Lâm Dương cũng hỏi một cách không nhanh không chậm.
“Không có ý gì hết. chỉ là hy vọng sau ngày mai cậu không cần làm loạn lên mà thôi.”
Lạc Bắc Minh thờ ơ nói: “Nếu như cậu đồng ý, thì số tiền này sẽ là của cậu.”
“Làm loạn?”
Hình như Lâm Dương đã hiểu rõ có việc gì rồi.
Lạc Bắc Minh yên lặng một chút, rồi thản nhiên nói: “Ngày mai khi họp báo tôi sẽ tuyên bố một tin tức, giải thích về sự cố chữa bệnh xảy ra ngày hôm nay cho tất cả các người dân biết.”
“Chỉ sợ là không chỉ như thế thôi đúng không?”
Lâm Dương cười nói.
“Đúng vậy, trong buổi tuyên bố ngày mai, tôi sẽ giải thích cho phía bên truyền thông biết Thiên Thiên đã sử dụng y thuật thần kỳ của nhà họ Lạc như thế nào để có thể cứu sống được năm bệnh nhân kia!”
Lạc Bắc Minh nói tiếp.
“Ông nội.”
Lạc Thiên vô cùng sợ hãi: “Sao ông có thể làm như thế được?”
“Thiên Thiên, câm miệng lại.”
Lạc Bắc Thiên nói.
“Rõ ràng là năm người bệnh nhân kia là do Lâm Dương cứu!
Sao ông có thể nói cho người khác là do cháu cứu sống được?”
Hóc mắt Lạc Thiên đỏ bừng nói.
“Ông cụ Lạc muốn giữ gìn nhãn hiệu y thuật nhà họ Lạc! Chỉ thế thôi.”
Lâm Dương dùng một lời để nói ra mọi chuyện.
Đối với Lạc Bắc Minh mà nói, tổn thất chút tiền này cũng không tính là gì, nhưng nhãn nhiệu nhà họ Lạc không thể hủy trong tay ông ta được.
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng khi nào bị người khác quan tâm đến và phóng đại lên, vậy đối với nhà họ Lạc mà nói đó chính là một vết nhơ.
Lạc Bắc Minh là một người cực kỳ coi trọng danh dự, ông ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên ông ta mới muốn lấy thành tích cứu sống năm người kia đặt lên người của Lạc Thiên, chỉ có như vậy, người bên ngoài sẽ biết, Tam Chỉ Đường có một người là bác sĩ Nghiêm Lãng vì đánh tráo những dược liệu quý giá mà coi mạng người như cỏ rác, nhưng ngờ cháu gái của Lạc thần y thi triển y thuật một cách thần kỳ nên mới có thể cứu sống và hồi sinh lại năm sinh mạng kia.
Bằng cách ấy, thanh danh của ông ta và nhà họ Lạc cũng sẽ đi lên một tầm cao mới.
Gọi Lâm Dương đến, chính là để thu mua anh, để cho anh không được nói lung tung.
“Người trẻ tuổi, nhận lấy đi, cậu đi làm công ở Tam Chỉ Đường mười mấy năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như thế này.”
Lạc Bắc Minh nói.
“Không!!”
Lạc Thiên tức giận đến mức dơ chân đạp một cái.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Va li tiền rơi trêи mặt đất, toàn bộ số tiền văng ra ngoài.
“Ông nội, cháu nhất định sẽ không đồng ý! Rõ ràng là do Lâm Dương cứu sống năm người kia, sao ông có thể để lên trêи đầu cháu chứ? Huống chỉ lúc ấy ở đó có rất nhiều người nhìn thấy mọi chuyện, nếu như ông tổ chức họp báo thì sẽ trở thành ăn nói bừa bãi! Ông đang lừa gạt tất cả mọi người!”
Lạc Thiên hô đến mức khàn cả giọng.
Nhưng Lạc Bắc Minh lại rất bình tĩnh.
Ông ta phát tay, chú Trung tiến lên, cất tiền vào trong chiếc va li, sau đó mở miệng nói: “Hôm nay khi chữa trị cho năm bệnh nhân kia, cháu có góp sức hay không?”
“Cháu…Cháu chỉ phụ trách sắc thuốc, nhưng cách sắc thuốc cũng là do Lâm Dương dạy cháu…”
“Vậy là đủ rồi!”
Không đợi cho Lạc Thiên nói xong, Lạc Bắc Minh trực tiếp đánh gãy lời nói của cô.
“Ông nội…”
“Về phần những người chứng kiến ở hiện trường ngày hôm nay, ông sẽ phái người đi chuẩn bị, ngày mai khi tuyên bố tin tức, ông cũng sẽ nói tình hình thực tế, rằng chính cháu gái của tôi đã dùng y thuật thần kỳ của nhà họ Lạc để cứu người, cứu sống năm sinh mạng. Bọn họ có thể sống sót, là dựa vào y thuật của nhà họ Lạc!”
Lạc Bắc Minh lạnh nhạt nói.
Đôi mắt Lạc Thiên run run, cả người mát hết sức lực ngã ngồi xuống đắt.
“Người trẻ tuổi, ông đây đã nói rồi, gọi cậu đến đây, không phải là để thưởng cho cậu, mà là để dặn cậu, hy vọng cậu không cần phải làm loạn, cậu có thể hiểu được những gì mà tôi đã nói không?”
Lạc Bắc Minh nhìn Lâm Dương, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng lại có một loại áp bức không thể nào có thể giải thích bằng ngôn ngữ được.
“Tôi hiều rồi.”
Lâm Dương thở ra một hơi, cười nhạt nói.
“Tốt lắm!”
Lạc Bắc Minh gật đầu một cách vừa lòng: “Cậu là một người thông minh, tôi rất thích giao tiếp với những người thông minh, người trẻ tuổi, thiên phú của cậu rất không tồi, hơn nữa cũng rất thông minh, phần thưởng của cậu, tôi cũng không định thưởng cho cậu số tiền này, mà để cảm on thì tôi sẽ thu cậu làm đồ đệ, bây giờ cậu chỉ cần quỳ xuống trước mặt tôi rồi dập đầu dâng trà, về sau cậu chính là đồ đệ của tôi, đương nhiên, sau khi trở thành đồ đệ của tôi rồi, cậu phải đi : gặp những người khác để tuyên bố rằng, nói một thân y thuật của cậu đều là do được tôi truyền thụ cho, cậu có hiểu được không?”
Lạc Thiên giống như bị sét đánh.
Cô không thể nào ngờ đến người ông nội mà cô luôn kính trọng và yêu quý thế mà lại quá đáng đến như thế này.
Rết cuộc Lâm Dương cũng đã hiểu được vì sao tiếng tăm lừng lẫy Lạc thần y lại có thể nổi danh tứ phương rồi, được vô số người truy hỏi.
Anh nhịn không được mà cười thành tiếng.
“Cậu cười cái gì chứ?”
Chú Trung nhướng mày hỏi.
“Tôi nhớ đến một chuyện rất là vui vẻ thôi.”
Lâm Dương trả lời.
“Chuyện vui vẻ gì đấy?”
“Y thuật của tôi, còn giỏi hơn cả ông.”
Lâm Dương chỉ vào Lạc Bắc Minh rồi cười nói.
“Láo xược!”
“Vô liêm sỉ!”
Chú Trung và Lạc Bắc Minh đều hét lên một cách tức giận.
“Bây giờ những người trẻ tuổi càng ngày càng không biết tốt xấu! Bao nhiêu người muốn bái nhập dưới gối của tôi cũng không thể nào, bây giò tôi lại cho cậu cơ hội này, cậu không đồng ý cũng chưa tính, thế mà cậu lại còn dám không tôn trọng tôi? Buồn cười!”
Lạc Bắc Minh vỗ bàn trà tức giận nói.
Cả nước Hoa, không có ai dám nói ra những lời điên cuồng như thế này!
“Không tôn trọng? Lạc Bắc Minh, ông đang quá đề cao bản thân ông rồi đấy!”
Lâm Dương vung tay, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho ông biết! Một, tôi sẽ không thừa nhận chuyện năm người kia là dựa vào y thuật nhà họ Lạc của ông mới được cứu sống, tuy rằng tôi cũng không để ý đến cái gọi là vinh dự ấy, nhưng tôi cũng sẽ không lấy vinh dự vốn là của tôi để đưa cho người khác! Hai, tôi cũng sẽ không bái ông làm sư phụ, nguyên nhân rất đơn giản, là vì y thuật của ông cũng không bằng tôi!
Mà y đức của ông…Cũng không được như tôi! Thử hỏi xem có ai sẽ đi bái một người không bằng mình để làm sư phụ của mình không chứ?”
Lâm Dương vừa dút lời, Lạc Thiên đã trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Bắc Minh tức giận đến mức cả người run lên, trực tiếp đứng lên từ chiếc ghế bành.