Ông nội anh Cố Bình Phương hồi trước là viên chức ngoại giao, bây giờ về hưu sống một mình ở căn nhà kiểu tây nhỏ nhà nước cấp cho, có người chuyên chăm sóc, cả ngày ít giao du với bên ngoài, ngâm mình trong phòng sách làm học thuật, lập chí trước khi lâm chung trở thành một nhà xã hội học.
Mà ông lão thiên tính vạn tính cũng không ngờ là cháu đích tôn của mình vậy mà lại đùng đùng công khai tính hướng, thật sự là quá xã hội. Sau đó, phương hướng nghiên cứu của ông chuyển sang nhóm người đồng tính, chuẩn bị sau khi hình thành nhận thức sâu sắc sẽ nói chuyện lại với con trai và con dâu.
Cố Chuyết Ngôn kéo hành lý đến, tiến vào phòng sách chào hỏi ông. Phòng sách này là ba gian phòng cho khách đập đi xây lại, rộng rãi đến kỳ cục, anh ngồi xuống ghế sô pha: “Ông ơi, sức khỏe ông vẫn tốt chứ ạ?”
Cố Bình Phương nói: “Khỏi phải nói mấy câu tầm thường này, ở chỗ ông mấy ngày?”
Cố Chuyết Ngôn tính tính: “Ba ngày, ngày bảy con bay.”
Trước khi về hưu trăm công nghìn việc, ông cụ có thói quen thu xếp trước tất cả mọi thứ: “Hôm nay con ở với ông, hai ngày sau thì tùy ý con, ngày bảy ông gọi tài xế đưa con ra sân bay, chắc con cũng không vui khi ở chung với ba mẹ.”
Cố Chuyết Ngôn hiếm khi ngoan ngoãn, dựa vào tay vịn ghế sô pha cũng không kì kèo gì, sắp xếp xong, anh còn không đi, bình tĩnh uống trà đến. Uống cạn một chén trà, anh mở miệng: “Ông ơi, chuyện của con ông mãi không hỏi đến, ông không hiếu kỳ sao ạ?”
Cố Bình Phương buồn cười nói: “Cháu trai ông công khai tính hướng, ông không hiếu kỳ ư? Nếu như ông công khai tính hướng, lẽ nào con không hiếu kỳ?” Cười xong lại một khinh bỉ, “Ba mẹ con đưa con đến chỗ ông thông gia, ông mãi chưa gặp được con, đành phải nhịn thôi.”
Chuyện công khai tính hướng, bất luận có hối hận hay không, nói chung cũng không hẳn là chuyện vui vẻ gì, Cố Chuyết Ngôn cũng chưa từng chủ động nhắc lại. Hôm nay anh tới đây, chủ động nhắc, hiển nhiên có lời muốn nói với ông nội.
Cố Bình Phương không phải người bình thường, chỉ muốn tìm kiếm thông tin: “Con nói ông nghe, lúc đó trạng thái tâm lý của con ra làm sao?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Trạng thái tâm lý hả, chắc là hơi xoắn xuýt, cũng hơi sốt sắng, dù sao cũng ở trước mặt rất nhiều bạn học.” Anh ngừng lại, “Ông ơi, ông không hỏi tại sao con lại công khai ư?”
Cố Bình Phương lắc đầu, công khai tính hướng không cần bất kỳ lý do gì, cũng không cần phải chọn ngày lành tháng tốt, nằm ngang hay dựng thẳng đều được, bởi vì đây là nhân quyền trời ban. Ông cụ nói: “Cho dù có nguyên nhân, đó cũng là quyền riêng tư của con, có nói hay không là tùy con.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Vậy sau này con sẽ nói.”
Anh đứng lên, bưng ấm trà châm trà cho Cố Bình Phương, khom người bộ dạng phục tùng, làm đủ kiểu cung kính của hiếu tử hiền tôn. Rót xong, ngồi xổm bên chân Cố Bình Phương, chân thành nói: “Ông ơi, con có người mình thích rồi.”
Ông lấy kính mắt xuống, nhìn anh tường tận.
Cố Chuyết Ngôn nói: “Ở Dung Thành, là hàng xóm ông ngoại con, cũng là bạn học của con. Lúc bắt đầu con cũng rối rắm, muốn lợi dụng người ta để chọc tức ba mẹ con, sau đó con lại động lòng thật, chỉ giấu diếm thì không đủ, nên muốn nhanh chóng đến xin ông giúp đỡ.”
Cố Bình Phương hỏi: “Đã hẹn hò chưa?”
“Vẫn chưa, sau khi gặp lại con sẽ nói với cậu ấy.” Cố Chuyết Ngôn nói rất tha thiết, “Cậu ấy là một người cực kỳ tốt, học vẽ, đang ở nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế.”
Cố Bình Phương nói: “Ánh mắt của cháu ông chắc hẳn sẽ không nhìn sai người đâu.”
Ông lão cầm chén trà lên uống cạn, một giọt cũng không thừa, tức là đồng ý. Cố Chuyết Ngôn cùng ông viết sách đưa bút, cung kính ông đến hoàng hôn, trước giờ cơm tối mới đi lên lầu cất hành lý.
Cố Bình Phương đứng dậy khỏi ghế bành, bước đi thong thả đến trước bàn đọc sách gọi điện thoại, mới vừa vang hai tiếng, bên kia đã bắt máy, truyền đến một tiếng “Ba” rất cung kính.
“Sĩ Bá, Chuyết Ngôn đang ở chỗ ba.”
Cố Sĩ Bá “Vâng” một tiếng: “Nó càng lớn càng không hiểu chuyện, đến làm phiền ba rồi.”
“Cái gì gọi là phiền? Cháu nội ba ngoan không thể tả.”
Cố Sĩ Bá bật cười: “Nó ở trước mặt ba mới ngoan, còn ở nhà toàn giở thói vô liêm sỉ.”
“Con bắt nạt nó, nó đương nhiên phải phản kháng, nếu như nhẫn nhục chịu đựng mới là không ổn.” Cố Bình Phương nói không nhanh không chậm, “Con không phải là người không chịu tiếp thu cái mới, đơn giản là do Chuyết Ngôn náo động quá lớn, làm con với Tiểu Mạn mất hết mặt mũi, dù sao các con cũng là nhân sĩ thành công có máu mặt mà.” sstruyen reup làm chó
Cố Sĩ Bá nghe ra ẩn ý: “Ba, ba chiều nó thì thôi đi, còn nói móc tụi con.”
Cố Bình Phương cười cười: “Ba rõ ràng là chiều con, cho nên lúc hai đứa đưa Chuyết Ngôn đi ba mới không hé răng nói gì, để cho hai đứa bớt giận. Trước sau cũng đã hơn hai tháng, hôm nay gọi cho con chính là nói một tiếng, chuyện Chuyết Ngôn để ba lo, con và Tiểu Mạn đừng quan tâm tới nữa.”
Cố Sĩ Bá vội la lên: “Ba, có phải là nó lại nói cái gì với ba không?”
“Con chỉ cần nhớ ba nói cái gì là được.” Giọng điệu Cố Bình Phương rất nhẹ nhàng, “Ngày mai kêu người đưa cháu gái ba tới nữa, tạm biệt.”
Cửa phòng sách, Cố Chuyết Ngôn hí hửng huýt sáo.
Anh quá nhanh trí. Mới công khai tính hướng xong đã quậy như nước với lửa với Cố Sĩ Bá, làm cho long trời lở đất, thậm chí bị nhốt ở trong nhà cấm túc, sau đó bị ép chuyển trường. Vào lúc đau lòng nhất đều chịu đựng một mình, nhưng hôm nay sau mấy tháng, khi tình hình đã nguội lạnh, anh chủ động đến nhà ông nội, có kế hoạch, có mục đích nhắc lại chuyện xưa với Cố Bình Phương, sau đó tiết lộ anh có người mình thích.
Cố Chuyết Ngôn lúc này cầu viện với Cố Bình Phương, không vì gì khác, bởi vì anh muốn tỏ rõ tâm ý với Trang Phàm Tâm, muốn hẹn hò với Trang Phàm Tâm. Cố Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư sớm muộn cũng sẽ biết, anh cũng biết năng lực mười bảy tuổi của mình có hạn, cho nên nhất định phải tìm một ô dù.
Nửa đêm nhận được điện thoại của Trang Phàm Tâm, Cố Chuyết Ngôn từ lim dim đến tỉnh táo chỉ cần một giây, anh nheo mắt nói: “Mấy ngày không nói năng gì, có phải là rất bận không?”
Trang Phàm Tâm nói: “Vẫn ổn, mà cũng đã qua rồi! Thuận lợi bước vào vòng kế tiếp, nhưng xếp hạng thì không cao lắm.”
“Không sao, vòng kế tiếp sẽ chặt chém bọn họ.”
“Ha ha được thôi, vòng kế tiếp sẽ làm theo nhóm, tui đang xếp hàng rút thăm nè, mong là đừng cho tui với người Pháp chung nhóm, tui nghe không hiểu tiếng Pháp.”
Cúp điện thoại, Trang Phàm Tâm đi lên rút thăm, vậy mà thật sự cùng nhóm với người Pháp. Kế tiếp là mười hai giờ nghỉ ngơi, cậu đeo túi xách đi tới tầng mười một, cùng Bùi Tri đặt trước một bữa ngon.
Vừa thấy mặt, Trang Phàm Tâm hỏi: “Đàn anh kia hôm nay không tới hả?”
Bùi Tri đang dọn dẹp: “Đến lúc nửa đêm còn bị em bắt gặp, nếu như bên ban tổ chức phát hiện, anh còn thi đấu gì nữa hả?”
Trang Phàm Tâm ngồi trên bàn, quét một vòng, nhìn thấy một người Mỹ mặc cái quần bó sát, chờ người đi rồi, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói xem tên Leonard kia có phải là gay không?”
Bùi Tri thẹn thùng: “Bây giờ có phải em nhìn ai cũng thành gay rồi không?”
Trang Phàm Tâm hừ hừ: “Đó cũng là do anh cả đấy.”
“Anh không phải đã nói rồi sao, gay cũng là người bình thường, đặc biệt là gay ngầm, càng không nhìn ra được.”
“Cho nên, có thể xung quanh em…”
Bùi Tri nói: “Đúng, có thể bên cạnh em đã có người là gay, ví dụ như anh, có thể còn có ai đó mà em gặp mỗi ngày, cùng nhau chơi đùa, mà em lại không biết đối phương cũng là gay.”
Trang Phàm Tâm nhảy xuống bàn, lại khiếp sợ.
Cậu liệt kê ra kiểm tra, Tề Nam đến nay vẫn chưa thích ai, có phải là gay không ta? Lớp trưởng cũng rất ít nhắc tới nữ sinh, có phải gay ngầm không? Ông chủ tiệm mì bò hơn bốn mươi còn chưa kết hôn, có thể là đã gay rất nhiều năm rồi không?
Trời ạ, ngoại trừ Cố Chuyết Ngôn, Trang Phàm Tâm cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều là gay!
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Tri: Thua luôn.