Trần Thiên Vũ đột nhiên nói: “Giám đốc Liễu, tôi nghĩ thế này, lần này không đi tới Cục Cảnh sát… Tôi muốn mời ngài tới tệ xá ngồi một chút thế nào? Vừa hay, trưởng phòng Lý cũng có cách nghĩ như thế.”
Liễu Nghệ sững sờ, nhưng rất nhanh, ông ta đã hiểu ý tốt của Trần Thiên Vũ. Tuy rằng đi Cục Cảnh sát một chuyến cũng không có gì ghê gớm, nhưng là lãnh đạo quản lý của một đơn vị, nếu đến Cục Cảnh sát mà không suy nghĩ kỹ càng thì dù bản thân mình có đường hoàng thì hình như thế nào cũng có hơi khó nghe.
Ông ta nhận phần ân tình này, bày tỏ mình rất vui nhận lời mời, đương nhiên là Hứa Kinh Nam cũng không miễn cưỡng.
“Vậy là tôi sẽ đi báo cáo tình huống một cách chính thức cho trưởng phòng Lý nhỉ.” Liễu Nghệ lại đùa giỡn.
***
Nhìn ông già với mái tóc hoa râm, sống lưng thẳng nhưng tinh thần khoẻ khoắn này, mấy người đều không tự giác mà sinh ra một phần cảm giác kính trọng. Trần Thiên Vũ khách sáo mời Liễu Nghệ ngồi ở ghế sô pha chính giữa phòng khách, vết thương của Lý Nhất Đình còn chưa bình phục nhưng ông vẫn cung kính chờ đợi từ lâu.
Lưu Tử Thần nhanh chóng bưng trà đã được pha lên, sau đó rót cho Liễu Nghệ một cốc đầy rồi dùng hai tay bưng lên, đặt trước mặt ông ta.
Liễu Nghệ hiền hòa gật đầu, tỏ ý cảm ơn.
Ông ta chậm rãi nói: “Tôi đến đây là để tiếp nhận điều tra, mấy vị không cần phải khách sáo như vậy.”
Lý Nhất Đình ngồi ở vị trí đối diện ông ta, kính cẩn nói: “Giám đốc Liễu nói đùa rồi, đúng là chúng tôi chân thành mời ngài tới đây để tụ tập một chút, tiện thể để hiểu rõ một vài tình huống mà thôi… Ngài là viện sĩ viện hàn lâm, là tấm gương của những vãn bối sinh sau đẻ muộn chúng tôi, đương nhiên chúng tôi phải kính trọng rồi.”
Liễu Nghệ không nói gì, lát sau mới than thở: “Sóng sau xô sóng trước.”
Ông ta nghiêm túc nói: “Nếu các anh đã giữ thể diện cho tôi thì đương nhiên tôi phải thức thời một chút. Huống hồ, án mạng đã xảy ra ở viện nghiên cứu, đương nhiên là tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Thế nên, có một số việc, tôi vẫn nên chủ động nói rõ với các anh, bằng không cứ giấu giấu giếm giếm lại quấy rầy tai nghe, mắt thấy của các anh…”
Trần Thiên Vũ chợt nói: “Chắc giám đốc Liễu đã nhầm rồi, thật ra chúng tôi cũng không phải nhân viên cảnh sát.”
Lúc này, trên mặt Liễu Nghệ lộ ra sự kinh ngạc, mấy người Hứa Kinh Nam cũng không hiểu vì sao, hiện giờ chỉ còn cách sự thật có một bước, tại sao lúc này lại tự để lộ ra hành tung, không phải chưa đánh đã khai hay sao?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lý Nhất Đình đã hiểu, ông cũng lên tiếng: “Đúng vậy, tôi cũng không phải trưởng phòng gì cả, đó chỉ là chức vụ trước kia, hiện giờ, tôi sớm đã không công tác trong ngành cảnh sát nữa rồi.”
Liễu Nghệ vẫn chưa rõ dụng ý của bọn họ.
Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng đưa tờ công văn chính thức phê duyệt “Văn phòng thám tử Bắc Đình”, hiện giờ chỉ có vật này mới có thể nói rõ hết tất cả nguyên nhân.
Liễu Nghệ đưa tay ra đón, ông ta cẩn thận xem một lượt, gật đầu.
“Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Văn phòng thám tử Bắc Đình, tốt, tốt!” Ông ta nói hai chữ “tốt” liên tiếp, không hiểu vì sao ông ta lại có hơi kích động, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng giãn ra.
“Thật ra thì tôi vẫn luôn không rõ, hiện giờ nghĩ lại, hóa ra chuyện là thế này. Có lẽ thành quả ở nơi này đúng là phải cần cơ quan kiểm sát tới hỏi thì mới có thể giải quyết được vấn đề.” Dường như, ông ta đang tự lẩm bẩm.
Lý Nhất Đình giải thích: “Trên thực tế, chúng tôi cũng không còn là người của cơ quan kiểm sát…”
Liễu Nghệ cười ha hả: “Lão già cổ hủ này chưa hồ đồ đâu, trên công văn phê duyệt đã viết rất rõ ràng. Văn phòng thám tử của các anh chỉ là một tổ chức điều tra tư nhân… Như thế tốt quá, cũng chứng minh rằng trong các lãnh đạo cấp cao vẫn có vài người hiểu chuyện.”
Mấy người có vẻ không hiểu ý của Liễu Nghệ.
“Có một số việc, phía cảnh sát và cơ quan cảnh sát đều không tiện đứng ra, đặc biệt là một vài vụ án năm xưa, huống chi là những vụ án quỷ dị? Đương nhiên, có lẽ bọn họ không có nhiều tinh lực như vậy để điều tra, mỗi ngày có không biết bao nhiêu vụ án mới xảy ra, bọn họ còn không xử lý kịp. Các anh nói có đúng không?”
Trần Thiên Vũ gật đầu: “Giám đốc Liễu quả nhiên đã hiểu thấu. Tôi nghĩ Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã trao quyền cho chúng tôi thì chắc cũng đã cân nhắc những vấn đề tương tự.”
Liễu Nghệ khoát tay, nói: “Các anh yên tâm, tuy các anh chỉ là tổ chức tư nhân, nhưng trước sau vẫn đại diện cho ý chí của cơ quan kiểm sát và lợi ích của những người dân chúng tôi. Chuyện này không thành vấn đề, các anh có thể thẳng tay hành động thoải mái.” Dường như ông ta nói vẫn chưa đã, nhưng lại đột ngột dừng đề tài: “Nhưng hôm nay tôi đến là để tiếp nhận điều tra, không nên hỏi tới những chuyện này. Rốt cuộc các anh có nghi vấn gì thì cứ việc nói.”
Trần Thiên Vũ gật đầu, nói: “Giám đốc Liễu, như vậy chúng ta trở lại chuyện chính. Căn cứ theo ghi chép trên tài liệu, hạng mục nghiên cứu chủ chốt của viện nghiên cứu số 5578, chi nhánh phía Trung Nam hẳn là nghiên cứu nền văn minh ngoài hành tinh và con người không bình thường, điều này có đúng không?” Ông nhất định phải có câu trả lời chính xác nhất về vấn đề này, nếu không thì tất cả mọi công tác điều tra đều sẽ mất đi cơ sở.
Những người khác cũng mong chờ câu trả lời này.
Câu trả lời quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, Liễu Nghệ khẽ thở dài: “Đây đã từng là lý tưởng của chúng tôi, vì lý tưởng này mà chúng tôi đã phải trả giá đắt. Nhưng tới giai đoạn cận đại, những lý tưởng này có vẻ quá mức xa xôi và khó có thể thực hiện trong thời gian ngắn, thế nên dần dần, nhiệm vụ phát minh, nghiên cứu của chúng tôi đã trở thành công danh, lợi lộc và thực tế…”
Trong nháy mắt, ông ta liền rơi vào những hồi ức xa xôi: “Vưu Bình Khả, Lữ Xuân Phong, Hàn Thoan, Phùng Tử Tài, Dương Tuệ, Tần Văn Nghi, Vệ Chính Giác, Mạnh Thiên Nguyên…”
Trong lòng Lý Nhất Đình khẽ động, ông ta đọc tên của tám người này lên, sao lại quen tai như thế, lẽ nào?
“Nếu các anh có thể đọc được hồ sơ thì hẳn phải biết tám người này đã biến mất khỏi thế gian rồi. Nhưng chân tướng sự thật lại không phải như thế. Thật ra bọn họ đều là thầy hướng dẫn khoa học của tôi, cũng là những người mở đường trong công cuộc thăm dò vũ trụ vĩ đại, chính bọn họ đã lót đường cho tôi đi trên con đường bay lên trời này… Đặc biệt là ân sư của tôi, Mạnh Thiên Nguyên. Khi tôi vẫn chỉ là một nhân viên kỹ thuật không có chút tiếng tăm gì, ông ấy đã đối xử rất khác biệt với tôi, vô cùng xem trọng tôi, trước khi lâm chung còn giao phó cho tôi một lần nữa, nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của ông ấy, vì điều này… tôi đã phải nhẫn nhục mấy chục năm.”
Liễu Nghệ nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt để trông ra phía xa, chậm rãi nói: “Ngẫm lại, tám người thầy hướng dẫn của tôi, bọn họ đã được bay lên trời như ý nguyện, đi tìm kiếm trong vũ trụ huyền bí. Hiện giờ có lẽ bọn họ vẫn còn đang du hành trong vũ trụ, cũng có thể đã biến thành tro bụi từ rất lâu rồi. Thế nhưng, trong xã hội, bọn họ chỉ có thể bị người ta coi như biến mất khỏi thế gian, nếu không thì các cơ quan nhà nước phải giải thích thế nào được?”
“Mà tôi thì bị lưu lại một mình, vẫn còn ở trên Trái đất, mơ một giấc mơ rằng lần sau sẽ được bay lên bầu trời.” Liễu Nghệ chợt không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Lưu Tử Thần vội vàng đưa cho ông ta một chiếc khăn tay.
Liễu Nghệ gật đầu nhận lấy rồi cười khổ, nói: “Tình cảm của những người ở thời đại chúng tôi, chắc những hậu bối như các anh rất khó có thể hiểu được. Có người cho rằng chúng tôi quá cố chấp, cũng có người cho rằng chúng tôi đã bị tẩy não. Thế nhưng chúng tôi thuần túy chỉ xuất phát từ tự nguyện. Một ngày quốc gia còn chưa giàu mạnh thì trước sau gì, chúng tôi vẫn cho rằng khả năng phải chịu khuất phục vẫn không hề biến mất. Loại cảm giác nguy hiểm này cứ bám lấy chúng tôi cả đời…”
Tất cả mọi người đều bị cảm xúc bi tráng này cảm hóa, cũng càng ngộ ra chân lý của sự sống, mà trong lúc vô ý, nó cũng đã làm cho các thám tử của Bắc Đình kiên định tiếp tục đi theo quyết tâm của bọn họ.
Liễu Nghệ đột nhiên chuyển đề tài, ông ta than thở: “Nhưng những người đó nói cũng không hoàn toàn sai. Đúng là có lúc chúng tôi đã lơ là cuộc sống, quá thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, đến nỗi gây ra rất nhiều chuyện sai lầm. Thậm chí có thể nói đã làm không ít chuyện xấu. Ài, con người mà, vốn hay mâu thuẫn như thế đấy. Anh muốn tập trung vào một chuyện thì đương nhiên sẽ lơ là chuyện khác. Thế nhưng nếu anh không đủ tập trung thì sao có thể đạt được mục tiêu chứ? Các anh nói có đúng không…”
Mọi người nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.