“Ngủ ngon.” Lâm Thu Thạch nói.
“Ngủ ngon.” Nguyễn Nam Chúc cong khóe mắt.
Nửa đêm, trong rừng nổi lên mây mù vùng núi.
Tiếng sột sột soạt soạt vang lên, đánh thức Lâm Thu Thạch từ trong mộng, hắn mở to mắt, phát hiện những người khác trong phòng vẫn còn đang ngủ say.
Âm thanh này rất nhẹ, như là từ sâu trong rừng cây truyền đến, nhưng cách sương mù với cây cối xanh um, lại không cách nào nghe rõ ràng. Mặc dù thính lực của Lâm Thu Thạch như vậy, cũng chỉ có thể nghe thấy mơ mơ hồ hồ.
Hắn như là nghe thấy tiếng hát của thiếu nữ, không, nói là tiếng hát, ngược lại càng giống như đang niệm kinh Phật, mới đầu chỉ là lẩm bẩm lải nhải, sau đó càng ngày càng rõ ràng lên.
Lâm Thu Thạch hoàn toàn thanh tỉnh, hắn ngồi dậy khỏi giường, trong lúc nhất thời có chút không phân biệt được rốt cuộc là bản thân đang nằm mơ, hay hết thảy chuyện này đều là sự thật, hắn nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy một đoàn bóng người, như ẩn như hiện ở trong sương mù.
Bóng những người này đứng lúc nhúc ở trong rừng cây, xuyên qua lớp sương mù chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ.
Lâm Thu Thạch đang nhìn, chợt cảm thấy một đôi tay đặt lên trên vai, trong lòng hắn cả kinh, quay đầu lại thấy được Nguyễn Nam Chúc.
“Đừng nhìn.” Nguyễn Nam Chúc dựa cằm lên vai Lâm Thu Thạch, con ngươi hắn màu đen, dường như còn có ánh sao lập loè, “Anh không phát hiện, bọn họ đang tới gần sao.”
Lâm Thu Thạch sửng sốt, ngay sau đó phát hiện lời Nguyễn Nam Chúc nói đúng là không sai, bóng những người đó cách bọn họ càng ngày càng gần. Trông bọn họ không giống như đang di chuyển, nhưng hình dáng lại càng ngày càng rõ ràng.
“Tôi hơi lạnh.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Anh ôm tôi ngủ đi.” Ngữ khí hắn có chút suy yếu, nghe như là hữu khí vô lực. Lâm Thu Thạch cầm tay hắn, cảm giác tay hắn lạnh như băng.
“Không thoải mái sao?” Lâm Thu Thạch có chút lo lắng.
“Cơ thể này quá yếu ớt rồi.” Nguyễn Nam Chúc nửa khép mắt, dường như đã muốn ngủ, “Khá phiền phức.”
“Được.” Lâm Thu Thạch duỗi tay kéo Nguyễn Nam Chúc vào trong lòng. Hắn phát hiện thân thể Nguyễn Nam Chúc rất nhẹ, quả thực là nhẹ như giấy, hơn nữa da dẻ tưởng chừng sắp không còn độ ấm.
Lâm Thu Thạch có chút đau lòng, liền dùng sức ôm lấy Nguyễn Nam Chúc, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm thân thể Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc dường như cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Lâm Thu Thạch còn đang nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, tiếng sột sột soạt soạt kia vang lên trong chốc lát liền ngừng, Lâm Thu Thạch đoán rằng mấy thứ kia hẳn là đã biến mất. Hắn ôm Nguyễn Nam Chúc, cũng dần dần buồn ngủ, nhắm mắt lại liền ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch là do bị Từ Cẩn thét chói tai đánh thức.
Từ Cẩn chỉ vào hai người bọn họ: “Hai, hai, hai người tại sao lại ngủ cùng một giường?”
Lâm Thu Thạch chưa kịp nói gì, Nguyễn Nam Chúc bị đánh thức liền rúc vào trong lòng Lâm Thu Thạch, hừ hừ hai tiếng: “Vẫn còn muốn ngủ.”
Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện vỗ vỗ đầu của hắn: “Cô ngủ tiếp một lát đi?”
Nguyễn Nam Chúc: “Lạnh……”
Lâm Thu Thạch: “Tôi ôm cô.”
Động tác của Nguyễn Nam Chúc liền rất tự nhiên quàng tay ôm eo Lâm Thu Thạch, chôn mặt vào ngực hắn.
Từ Cẩn nhìn một màn này, tròng mắt trừng sắp lòi ra ngoài, cô ta nói: “Mấy người…… Mấy người…… Làm sao lại…..?”
Nguyễn Nam Chúc như là lúc này mới tỉnh táo lại, hắn thong thả ung dung rời khỏi cái ôm của Lâm Thu Thạch, vuốt vuốt tóc, lộ ra một nụ cười: “Nửa đêm hôm qua tôi cảm thấy quá lạnh, đành làm phiền anh Dư một chút, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có gì.” Hắn nói xong còn cúi đầu, cười thẹn thùng.
Tuy rằng Từ Cẩn chưa nói gì, nhưng ánh mắt đã bán đứng cô ta, chắc chắn câu nói lúc này cô ta muốn thốt ra nhất là: Vãi chưởng, người này cũng quá kỹ nữ đi. Đã ngủ tới cùng một cái giường rồi, còn cười tủm tỉm nói hai người không có gì.
“Anh Dư là người tốt.” Nguyễn Nam Chúc chăm chỉ nhập vai, hắn nói, “Cô đừng hiểu lầm anh ấy.”
Lâm Thu Thạch chả hiểu sao tự dưng được phát thẻ người tốt cũng không ý thức được chiến hoả giữa Nguyễn Nam Chúc cùng Từ Cẩn, hắn nói: “Ra ngoài ăn bữa sáng đi, hôm qua không phải nói tám giờ tập hợp sao.”
“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc theo tiếng.
Vì thế ba người rửa mặt ăn bữa sáng.
Tới nơi mọi người chỉ định, ở đó đã có mấy người đến trước, Lâm Thu Thạch tìm tìm Trình Thiên Lí, sau khi xác định cậu ta cũng ở đó, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bữa sáng là đặc sản ở đây, là một món mì xào hương vị quái lạ, Lâm Thu Thạch thử một miếng xong cảm thấy cực kỳ khó ăn. Nhưng vì để đảm bảo sức khoẻ vẫn miễn cưỡng ăn hết.
Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ đã không thoải mái, hiện tại ăn uống càng kém, ăn một miếng nhăn mặt liền ném qua một bên.
Lâm Thu Thạch lo lắng thân thể hắn không chịu nổi, liền lại vào phòng bếp, muốn tìm xem còn đồ ăn gì khác không. Bên cạnh phòng bếp, có một người phụ nữ trung niên đang xay gì đó trong cối, Lâm Thu Thạch đi qua khách khí hỏi bà ta vài câu.
Phụ nữ kia nghe Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, tùy tay chỉ chỉ giỏ tre bên cạnh.
Lâm Thu Thạch đi đến giỏ tre, thấy bên trong chỉ có mấy quả táo hơi héo, tuy rằng trông chẳng ra sao, nhưng hương vị hẳn là không quá kém.
Hắn cầm mấy quả táo, lúc đi ngang qua chỗ người phụ nữ, thuận tiện hỏi câu: “Dì à, dì đang xay gì vậy?”
Phụ nữ rũ đầu: “Xay bột.”
Lâm Thu Thạch nhìn thứ được xay ra từ trong cối, đó là một loại bột màu trắng, tính chất nhìn qua có chút quái lạ.
Người phụ nữ chú ý tới ánh mắt hắn, liền lấy một chút vào trong chén, cười tủm tỉm đưa cho hắn, nói: “Cậu có muốn nếm thử hay không? Thứ này rất bổ, đặc biệt là người đang bệnh, chỉ cần uống một ngụm là có thể khôi phục.”
Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện chối từ ý tốt của bà ta, chung quy hắn cảm giác thứ này không phải thứ gì tốt.
May là người phụ nữ cũng không ép, cúi đầu làm tiếp việc của mình.
Lâm Thu Thạch cầm táo trở lại trong phòng, lại nhìn thấy nữ nhân ngày hôm qua ở cửa thôn, nữ nhân kia tay cầm một lá cờ màu đỏ, trên đầu đội mũ, trông thật sự như là một hướng dẫn viên du lịch.
“Địa điểm hôm nay tôi muốn dẫn mọi người đi là một tòa miếu thần.” Nữ nhân nói, “Toà miếu này là kiến trúc đẹp nhất ở đây, tin rằng sau khi mọi người tham quan xong nhất định sẽ bị nó gây ấn tượng, việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta liền xuất phát.”
Cô ta nói xong lời này, liền vẫy vẫy lá cờ, ý bảo mọi người đi theo.
Mọi người nhìn nhau, đều đứng lên, đi theo nữ nhân ra khỏi cửa.
Nữ nhân vừa đi vừa giới thiệu phong tục tập quán ở đây, nói người ở nơi này thờ phụng một tôn giáo nào đó, tin rằng người chết cũng có thể sống lại, cũng do tín ngưỡng này, mà địa phương bọn họ sinh sống có rất nhiều tập tục kỳ dị.
“Tỷ như?” Mông Ngọc đặt câu hỏi.
Nữ nhân lộ ra nụ cười thần bí: “Tới miếu thần rồi, anh sẽ biết.”
Cô ta dẫn mọi người đi vào một con đường nhỏ hẻo lánh, đường nhỏ uốn lượn về phía trước, thông vào sâu bên trong rừng cây.
Cây cối mọc trên con đường này đều có chút kỳ lạ, trên cành cây nào cũng có dải màu sặc sỡ, nữ nhân nói đây là một loại phương thức để hiến tế, người ta cho rằng dải màu này có thể dẫn dắt vong linh quay về.
Cây cối trên đường này cực kỳ rậm rạp, như sắp che hết cả ánh mặt trời, chỉ còn lại ánh sáng xuyên qua tán cây nằm loang lổ trên mặt đất.
Lâm Thu Thạch nghe nữ nhân giới thiệu, trong đầu lại nhớ tới giai điệu bài hát kia.
Đi được tầm hai mươi phút, mọi người đều đã thấy hơi mệt, Từ Cẩn tuy rằng cảm thấy hoàn cảnh rất quái dị nên có chút sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, mở miệng hỏi câu: “Còn bao lâu vậy?”
Nữ nhân nói: “Sắp tới rồi.”
Cô ta vừa nói xong chưa được bao lâu, phía trước liền vang lên tiếng nhạc, Lâm Thu Thạch chưa bao giờ nghe qua âm nhạc như vậy, như là tiếng sáo nhưng âm này lại càng thanh hơn sáo, giai điệu quái dị, như là tiếng kêu của kền kền bay vòng trên bầu trời, mang theo hơi thở chết chóc.
Bởi vì âm thanh này, mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Hướng dẫn viên du lịch mỉm cười nói: “Tôi tin mọi người đều nghe thấy âm thanh này, đây là nhạc cụ đặc thù của nơi này phát ra, chỉ có ở đây mới nghe thấy được, mọi người nhất định phải chăm chú thưởng thức.”
Tiếp tục đi về phía trước không bao lâu, qua tầng tầng lớp lớp cây cối, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng thấy được kiến trúc ẩn nấp bên trong.
Đó là một tòa miếu thần rất hùng vĩ, dùng từng hòn đá rất lớn xây thành, dây leo xanh mướt uốn lượn bám lên trên, rất có phong cách cổ xưa hoang vắng.
Bên cạnh miếu thần, cắm vô số cột cờ màu sắc rực rỡ.
Những cột cờ này nhẹ nhàng phấp phới trong gió, như thể đang đung đưa theo làn điệu quái dị nọ.
Nguyễn Nam Chúc đột nhiên đến gần Lâm Thu Thạch, hắn trầm giọng nói: “Cách mấy lá cờ xa một chút.”
“Sao thế?” Lâm Thu Thạch nghi hoặc nói.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Chất liệu cờ này không đúng.”
Lâm Thu Thạch nghe vậy nhìn kỹ, mới phát hiện chất liệu của những lá cờ này đúng là hơi khác thường, dày và chắc, không giống như làm bằng vải, nhưng lại đủ mềm mại…… Hắn lập tức nghĩ tới đồ vật nào đó, yết hầu giật giật.
“Sẽ là thứ kia sao?” Lâm Thu Thạch nghĩ tới hàm nghĩa ẩn trong ca dao.
“Có lẽ.” Ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc cũng không chắc chắn.
Hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người tới cửa miếu thần, liền dừng chân, cô ta nói: “Tiếp theo là thời gian để mọi người tự do tham quan.” Cô ta giơ tay nhìn đồng hồ, “Trước khi trời tối tôi sẽ quay lại đây dẫn mọi người trở về, yêu cầu mọi người chỉ xem xét xung quanh đây, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
Cô ta nói xong lại lặp lại một lần: “Đừng…… chạy lung tung đấy nhé.”
Nói xong lời này, hướng dẫn viên du lịch liền xoay người rời đi, bỏ lại mười mấy người hai mắt nhìn nhau.
“Người này thật sự là khó hiểu.” Nam thanh niên tóc vàng tính tính táo bạo ngày hôm qua lại bắt đầu nói chuyện hùng hổ, cậu ta nói, “Không bằng chúng ta nhân cơ hội này chạy ra đi……”
“Cậu định chạy đi đâu?” Nam nhân bên cạnh không kiên nhẫn nói, “Đã nói với cậu nơi này không phải thế giới bình thường, có thể đừng nói mấy lời ngu xuẩn mãi hay không?”
Thanh niên kia dường như cũng bị cảnh vật xung quanh làm cho có chút sợ hãi, cậu ta cố nặn ra biểu tình khinh thường: “Chỗ nào không bình thường, tôi thấy là do gan mấy người quá nhỏ.”
Những người khác nghe vậy không hề để ý đến cậu ta, đều xoay người đi vào trong miếu thần, hiển nhiên hiện tại cái mọi người để ý là manh mối về chìa khoá.
“Chúng ta cũng vào đi thôi.” Lâm Thu Thạch nhìn miếu, quay đầu nói với Nguyễn Nam Chúc cùng Từ Cẩn đứng sau hắn.
“Miếu này thoạt nhìn thật đáng sợ.” Từ Cẩn nơm nớp lo sợ, “Bên trong có thể có quái vật hay không……”
“Không thì bọn tôi vào trong cô chờ bên ngoài?” Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, đưa ra kiến nghị.
“Không không không, tôi vẫn là đi cùng mọi người thôi.” Từ Cẩn nói lẹ, “Một mình tôi ở bên ngoài càng sợ hãi.”
“Vậy đi thôi.” Lâm Thu Thạch nâng bước lên bậc thang bằng đá cao lớn.
Nguyễn Nam Chúc với Từ Cẩn đi theo sau Lâm Thu Thạch, mọi người cùng nhau vào trong miếu thần.
Ánh đèn bên trong miếu thờ này rất tối, cửa sổ không mở cái nào, chỉ có đèn dầu bốn phía chiếu ra một chút ánh sáng mỏng manh.
Lâm Thu Thạch vừa đi vào liền có chút kỳ quái, hắn nói: “Âm thanh nhạc cụ kia là từ tầng hai truyền ra?”
Nguyễn Nam Chúc: “Hình như thế.”
“Chúng ta lên tầng xem đi.” Lâm Thu Thạch nói.
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Nhưng mà bọn họ ở trong miếu thần dạo qua một vòng, đều không thấy cầu thang lên tầng đâu, Lâm Thu Thạch chợt cảm thấy có chỗ không đúng, thính lực nhạy bén của hắn đang nói cho hắn một sự thật đáng sợ…… Thứ âm nhạc kia, hình như không phải từ tầng hai truyền ra, mà là từ trên trần nhà, cho nên trần nhà tối om liếc mắt một cái nhìn không tới cuối kia, rốt cuộc có thứ gì, có thể tấu ra tiếng nhạc như vậy?
Biểu tình cứng đờ của Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc phát hiện, Nguyễn Nam Chúc nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Thu Thạch cười gượng, chỉ chỉ đỉnh đầu bọn họ: “Trên đỉnh đầu chúng ta, dường như có thứ gì……”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoài cửa:
Lâm Thu Thạch: Nguyễn ca cậu đúng là một người tốt.
Trong cửa:
Nguyễn Nam Chúc: Lâm Thu Thạch anh đúng là một người tốt.
Đây là một CP phát thẻ người tốt lẫn nhau