Thanh Nhi gỡ bỏ cảnh giác, nhìn Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới:
– Vậy à? Nhìn cũng ra dáng thú đội lốt người, đừng có nảy ý xấu với Linh Nhi đấy, đi mau lên.
Xem ra cô nương này không được thân thiện, chắc thân phận của đối phương rất cao nên thói quen miệt thị người khác.
Mới rồi Lý Thiên Mệnh có chút hảo cảm với Thanh Nhi, ai mà chẳng ưu ái mỹ nữ chứ? Nhưng đối phương biết hắn không có ác ý mà vẫn giữ thái độ hung hăng thì hắn không thèm khách sáo lại.
– Bộ dạng tạm được nhưng không biết lễ phép là gì.
Thanh Nhi quắc mắt nạt:
– Ngươi nói cái gì? Có tin ta cho ăn tát không?
Khi Thanh Nhi dữ lên thì người bộc phát ra Thú Nguyên, hơi thở vượt qua Thú Mạch cảnh, rất có thể đây là cường giả Linh Nguyên cảnh. Còn nhỏ vậy đã thành tựu Linh Nguyên cảnh, chắc là nhân vật nổi tiếng như cồn trong Diễm Đô.
– Thanh Nhi, đừng khi dễ ca ca, để Linh Nhi nói cho nghe điều bất ngờ này.
Thanh Nhi lại trùng Lý Thiên Mệnh một cái:
– Ca ca? Ta phi!
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười, chắc nàng đã xem hắn là người xấu dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.
Khương Phi Linh chu môi:
– Thanh Nhi có nghe không hả?
Thanh Nhi bất đắc dĩ nói:
– Rồi rồi, Linh Nhi nói đi.
Có vẻ như hai thiếu nữ rất thân nhau.
Khương Phi Linh chớp chớp mắt nói:
– Linh Nhi mới Phụ Linh lên người ca ca, Thanh Nhi đoán xem Phụ Linh đến cấp mấy?
Thanh Nhi nhức đầu nói:
– Phụ Linh? Chẳng phải đã dặn Linh Nhi là đừng tùy tiện bám vào người ai sao?
– Bị mãnh thú rượt đuổi, Linh Nhi đâu còn cách nào. Thanh Nhi mau đoán xem!
Thanh Nhi khinh thường liếc qua Lý Thiên Mệnh:
– Nam nhân thối tha ở địa vực hẻo lánh này thì đến nhị giai là cùng.
– Sai rồi, chắc chắn Thanh Nhi không tin, được mãn cấp luôn! Không tin thì xem này!
Khương Phi Linh lại Phụ Linh lên người Lý Thiên Mệnh ngay trước mặt Thanh Nhi, cảm giác lực lượng tăng cao vùn vụt lại ập đến.
Thanh Nhi nhìn Lý Thiên Mệnh bị Phụ Linh, biểu tình giật mình, không kiềm được nói tục, trong đôi mắt đẹp trong suốt tràn đầy khó tin:
– To cha nó!
Khương Phi Linh ngưng tụ thân thể, cười nói:
– Nhìn thấy chưa? Mãn cấp luôn đó, chưa từng có ai được mãn cấp. Hơn nữa ta cảm giác như từng quen Thiên Mệnh ca ca.
Nàng vừa lòng nhìn Lý Thiên Mệnh, híp mắt thành hình trăng rằm.
Thanh Nhi nhìn hai người thân thiết thì tỉnh táo lại khỏi cơn rung động, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng vội kéo Khương Phi Linh lại gần mình, răn dạy:
– Linh Nhi, ngươi quá ngây thơ rồi, đừng luôn tin lời ngon ngọt của người khác. Lúc ta không có mặt ở đây chắc chắn tên này lừa gạt ngươi!
Khương Phi Linh nói:
– Không đâu, ca ca rất có lễ độ.
Thanh Nhi nghiến răng nói:
– Linh Nhi bị trúng độc rồi! Ta nói cho Linh Nhi biết, nam nhân không có ai tốt, Linh Nhi đẹp như vậy nên tất nhiên hắn sẽ xum xoe. Dù Phụ Linh mãn cấp thì sao? Thiếu niên ở chốn xa xôi này về sau sẽ không có thành tựu lớn lao gì, chẳng được ích chi!
Lý Thiên Mệnh mắt tối sầm, càng nhìn Thanh Nhi càng thấy gai mắt:
– Đại tỷ, đã bị bao nhiêu nam nhân tổn thương mới nói ra lời như vậy được?
Có cái kiểu hạ thấp người như vậy sao? Nói sao thì hắn cũng trợ giúp Khương Phi Linh.
Thanh Nhi vụt ngoái đầu, ánh mắt lạnh lùng bá đạo nhìn Lý Thiên Mệnh, khí thế bề trên hoàn toàn bộc phát ra
– Ngươi muốn chết?
Khương Phi Linh giận trước cả Thanh Nhi:
– Thanh Nhi!
Lý Thiên Mệnh cứ tưởng tiểu tiên nữ không biết tức giận là gì, nhưng cô nương này dù tức giận thì mặt giận dỗi trông thật đáng yêu.
Lý Thiên Mệnh cảm giác mình rơi vào ma, trong đầu đều là từng ánh mắt, nụ cười của cô nương này.
Thanh Nhi không muốn chọc giận Khương Phi Linh, dịu giọng nói:
– Được rồi, chúng ta mặc kệ hắn đi. Lần này đi ra ngoài chơi đã lâu, chúng ta phải mau trở về Diễm Đô.
Khương Phi Linh ủ rũ nói:
– Ừ.
Hình như nàng không muốn trở về chỗ đó.