Dương Dạ đột nhiên nhớ đến vết sẹo trên cổ tay anh.
—— Chẳng lẽ, không phải là anh ta không kịp trốn, mà là có ý muốn tìm chết đúng không?
Dương Dạ nhíu mày. Ngược lại, Cố Lương vẫn hồn nhiên thách thức: “Nếu cậu không tin thì ngày mai chúng ta giao đấu thử đi?”
Dương Dạ đột nhiên nở nụ cười sâu xa. Tiếng cười làm chấn động cả chiếc giường gỗ. Chất rắn truyền âm, dường như cũng làm rung chuyển trái tim của Cố Lương.
“Cậu cười cái gì?”
“Cười anh châu chấu đá xe. Tập võ ở lớp mà cũng có thể so với tôi sao?”
“Cậu không phải… là con nhà giàu bình thường sao?”
“Trước khi vào đại học, tôi đã đi lính hai năm.”
Ồ. Ra là không thể so được.
“Hơn nữa, tôi cũng không tính là con nhà giàu.”
“Ồ?”
“Có thể coi như là cháu nhà giàu đi.”
“….”
Cố Lương một lần nữa nhắm mắt lại, anh thật sự không muốn nói chuyện cùng hắn nữa.
Dương Dạ lại hỏi: “Còn anh thì sao? Anh nói vì tính chất công việc của mình… yêu cầu anh học đấm bốc hả? Rốt cuộc thì anh làm nghề gì vậy?”
“Thám tử gà mờ, đoán đi. Ngủ thôi. Ngủ ngon.”
Trong đêm đen, Dương Dạ trầm giọng: “Ừm… Ngủ ngon.”
–
Sáng sớm hôm sau, Cố Lương muốn đi tắm.
Tuy rằng anh cảm thấy việc ngủ chung giường với Dương Dạ là bình thường, nhưng việc tắm rửa thì vẫn nên tránh đi thì hơn. Vì thế Cố Lương, người hiếm khi dậy sớm, lại vào bếp đun nước, dùng hai tay xách thùng gỗ đầy nước nóng đến Nhã Phương.
Dương Dạ thấy thế, tự nhiên tiến lên giúp đỡ. Cứ như vậy, hai người đi tới đi lui hai lần, thùng tắm lớn trong Nhã Phương cũng đầy, đủ để Cố Lương dùng. Sau đó, Dương Dạ vào bếp làm bữa sáng, Cố Lương thì ở trong Nhã Phương kéo bình phong, cởi quần áo, vào thùng gỗ, bắt đầu tắm rửa.
Nhã Phương là phòng ngủ của Y mỹ nhân, tràn ngập mùi son phấn, bức bình phong phía sau còn vẽ đôi uyên ương đan cổ vào nhau, bên cạnh là chậu rửa mặt và xà bông thời xưa, hương hoa quế.
Màn Phù Dung* ấm áp, lư xông nghi ngút hương thơm.
*màn Phù Dung: Màn có vẽ hoa sen
Tất cả những điều này khiến Cố Lương rất khó chịu, như thể anh ấy thực sự trở thành phụ nữ. Nếu không phải vì tránh Dương Dạ lúc tắm, anh căn bản không muốn bước vào gian phòng này. Cả người anh đều viết đầy chữ không muốn.
Khi Dương Dạ đến gọi Cố Lương đi ăn cơm, cánh cửa của Nhã Phương hơi hé mở, lộ ra nửa bức bình phong. Từng làn hơi nước toả ra từ phía sau bức bình phong với hoạ tiết đôi uyên ương đan vào nhau, lộ ra bóng lưng của Cố Lương.
Dương Dạ gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi tắm của Cố Lương—— lưng dựa vào thùng nước, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ lười biếng. Đôi mắt màu trà đó nhìn chằm chằm vào khoảng không, tựa như đang ngẩn người, lại giống như đang bày ra vẻ lãnh đạm với thế giới này.
Trái ngược với ánh mắt thờ ơ của anh là làn hơi nước nóng bỏng cùng lớp sắc màu tươi tắn trên bức bình phong. Hai sự đối lập này thế mà lại tạo nên một bức tranh cực kỳ hút mắt, giống như một chồi non nảy mầm vươn lên từ dưới lớp băng tuyết, hay cũng giống như một đoá hoa đỏ rực nở ra từ trong địa ngục tăm tối.
Dương Dạ sửng sốt hồi lâu, mới khàn giọng hỏi: “Anh tắm xong chưa?”
“Xong rồi. Ra ngay đây.”
Một lát sau, Cố Lương mặc tăng bào đi ra. Anh thấy trên mặt Dương Dạ cũng lấm tấm hơi nước, hỏi: “Cậu cũng mới tắm xong à?”
Dương Dạ gật đầu: “Ừm, làm xong bữa sáng thì tôi liền đi tắm hồ.”
Cố Lương hỏi anh: “Không lạnh hả?”
“Bởi mới nói anh yếu.”- Dương Dạ cười nhạo anh, “Hồi còn đi lính, tôi còn phải tắm hồ vào mùa đông nữa cơ.”
Cố Lương nhíu mày, đang muốn phản bác thì Ngọc đại phu đi tới.
“Hai người lề mề quá nên tôi tới xem mấy anh thế nào rồi.”
“Hả? Hai người mặc đồ đôi kìa!”
Đối mặt với Ngọc đại phu, Dương Dạ ra vẻ quát lớn: “Đừng nói bậy.”
“? Hai người không phải là loại quan hệ đó sao?”- Ngọc đại phu vô tội hỏi.
Dương Dạ sợ Cố Lương sẽ cảm thấy khó xử khi ở chung với mình nên hắn quyết sẽ phải chỉnh lại những suy nghĩ đồi bại của Ngọc đại phu. Nhưng hắn còn chưa kịp chỉnh thì tiếng phát thanh đột nhiên vang lên.
“Kịch bản “Hoạ bì- Trường sinh” đã kết thúc. Lần này mọi người có 7 ngày để nghỉ ngơi. Hãy dành thời gian này để nạp năng lượng cho những thử thách tiếp theo.”
“Sau đây là thông báo về tình huống bất ngờ. Đoàn kịch bản bên cạnh xảy ra tai nạn, hiện trường bị thiêu rụi, không thể đáp ứng được vấn đề nơi ở của người chơi. Vì vậy năm người chơi khác sẽ tạm thời chuyển đến địa điểm kịch bản này. Xin hãy giữ tinh thần hòa nhã và mọi người hãy tự thương lượng với nhau về việc phân chia phòng. Năm người chơi mới sẽ đến đây trong vòng một giờ nữa.”
“Nhắc nhở thân thiện, hai nhóm người chơi không được phép tiết lộ kịch bản mà mình đã chơi, cũng không được cố tình hay vô tình tiết lộ bất kỳ manh mối nào. Người vi phạm quy tắc sẽ bị tử hình.”
Bi thiêu rụi? Tức là châm lửa toàn bộ khu vực diễn kịch? Trò chơi phải dừng lại giữa chừng?
—— Còn có thể chơi như vậy nữa à?
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Lương sau khi nghe hệ thống thông báo.
Ngọc đại phu chống hông, nghiêng đầu hỏi: “Họ sẽ đến trong một giờ nữa? Có cần chuẩn bị bữa sáng cho họ không?”
“Ừm. Chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho họ, dễ dàng kết giao hơn.”- Dương Dạ nói, “Tuy hệ thống đã nói không được phép tiết lộ kịch bản, nhưng vẫn có thể tìm hiểu được chút gì đó. Lỡ như gặp được người chơi kỳ cựu thì sao?”
“Vậy tôi đi tìm nhị sư huynh, kêu anh ta nấu thêm một nồi cháo.”- Ngọc đại phu vội vàng chạy đi.
Thấy Cố Lương không nhúc nhích, Dương Dạ nhìn anh, đánh giá từ trên xuống dưới. Dù Cố Lương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Dương Dạ dường như có thể đoán được suy nghĩ của anh, “Cậu nghĩ ra gì rồi? Nói nghe thử đi.”
Cố Lương định thần lại và bắt gặp ánh mắt của Dương Dạ. Không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng Cố Lương nở một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng cuối cùng anh chỉ hỏi: “Sáng nay ăn gì vậy?”
–
Một giờ sau, sau khi ăn sáng xong, nhị sư huynh, Ngọc đại phu, còn có Dương Dạ và Cố Lương, bốn người đi ra cổng của phái Tiêu Dao, nằm ở lưng chừng núi, đứng chờ năm người chơi khác đến đây.
Lối vào vẫn còn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Nếu như tự ý bước vào đó thì sẽ bị gió mạnh cuốn lên rồi ném xuống đất mà chết. Vì vậy, bốn người bọn họ giữ khoảng cách với lối ra vào, chỉ đứng từ xa quan sát.
Một lúc sau, năm chiếc kiệu đen xuất hiện trong làn sương dày đặc. Năm chiếc kiệu lớn lần lượt tiến vào địa phận của phái Tiêu Dao, sau đó từ từ dừng lại. Năm người lập tức bước ra. Mặt mũi ai nấy đều xám xịt, bộ dạng xốc xếch, trông như vừa thoát khỏi hiện trường hỏa hoạn.
Một người đàn ông trong số đó lau mặt, lộ ra nét mặt điển trai bị che giấu bởi bụi bặm trước đó. Người nọ tướng tá cao lớn, vai rộng, nhưng bởi vì thân hình vừa cao và gầy nên trông không quá cường tráng, ngược lại là dáng người mẫu tiêu chuẩn. Khí chất lại nho nhã thư sinh, nên nhìn qua trông y giống như là bác sĩ hoặc giảng viên đại học. Đôi mắt của người này có vẻ thất thần, nhìn có vẻ ủ rũ, như thể y vừa trải qua một chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Bốn người còn lại thì than thở ai oán. Y chán nản bước đi cùng đoàn người, nhìn hệt như năm xác chết biết đi. Nhưng khi nhìn thấy ai đó, mắt y chợt sáng lên. Ngay sau đó, y đi thẳng đến chỗ người nọ.
Tới trước mặt người đó, y thật sự không giấu được sự mừng rỡ của mình. Dưới sự hưng phấn, y liền nắm lấy cổ tay anh: “Cố Lương?! Là cậu sao?! Tôi không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây!”
Cố Lương nhìn người mới tới, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó cũng lộ vẻ vui mừng hiếm thấy. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của anh lại trở nên nghiêm túc: “Tuân Phong? Anh… Sao anh cũng bị cuốn vào trò chơi này?”
Một bên khác, Dương Dạ nhìn toàn bộ cảnh tay bắt mặt mừng này. Hắn lẳng lặng đứng nhìn, hiếm khi không lên tiếng. Sau khi Cố Lương theo bản năng rút cổ tay ra khỏi ray người tên Tuân Phong kia, nếp gấp giữa lông mày hắn mới giãn ra.
Lúc này, Ngọc đại phu đi tới bên cạnh Dương Dạ quan sát một chút, cũng không biết lại tưởng tượng ra cái gì: “Tình địch của anh hả?”
Dương Dạ: “…”
–
Vào trưa, mọi người cùng nhau ăn lẩu. Số lượng người chơi tăng đột biến nên phải kê hai cái bàn mới đủ ngồi.
Lẩu được nấu trong chiếc nồi đồng cũ, không có gia vị cay, nước dùng giống như nổi lẩu Bắc Kinh kiểu cũ, nhưng nguyên liệu hoàn toàn khác nhau. Nước dùng này là nước hầm từ thịt gà và xương gà.
Vốn dĩ hai bàn sẽ ngồi theo từng nhóm kịch bản. Nhưng Tuân Phong dường như muốn ôn chuyện với Cố Lương, nên đã kéo Cố Lương đến bàn của y. Cứ như vậy, Dương Dạ, nhị sư huynh và Ngọc đại phu ngồi cùng một bàn. Cố Lương thì cùng Tuân Phong và bốn người chơi khác ngồi cùng một bàn
Tâm trí Cố Lương bây giờ không nằm ở việc ăn cơm, mà tranh thủ cơ hội hiếm có này hỏi Tuân Phong vài vấn đề: “Anh tới đây lúc nào?”
“Chắc là cỡ một tháng trước đi. Đây là kịch bản thứ ba tôi chơi rồi.”- Tuân Phong nói.
“Vụ hoả hoạn bên anh là sao?”- Cố Lương hỏi.
Tuấn Phong nhìn mấy người chơi xung quanh, ghé sát tai Cố Lương, thì thầm vào tai anh: “Chắc là hung thủ phóng hoả thiêu chết nạn nhân theo yêu cầu của kịch bản, nhưng lúc hắn ra tay lại không kiểm soát được, những người mặc đồ đen cũng không kịp tới hỗ trợ, cho nên mới gây ra tai nạn.”
“Tôi ngửi thấy mùi rượu, hẳn là mượn rượu phóng hoả. Tuy nhiên, mọi người đều sợ sau khi sửa xong địa điểm kịch bản sẽ bắt đầu diễn kịch lại một lần nữa, vì vậy bây giờ không ai chịu nhận mình là hung thủ, cũng không ai chịu nói ra chi tiết phóng hoả.”
“Hiểu rồi. Nhưng mà kịch bản của anh là gồm sáu người? Nếu như nạn nhân không xuất hiện thì chứng tỏ người đó đã chết rồi. Vậy thì làm sao diễn lại một lần nữa? Không lẽ là tìm thêm một nạn nhân nữa?”
“Tôi cũng không rõ. Nói tóm lại… hung thủ sẽ không dám hó hé gì trước khi mọi chuyện được chắc chắn.”
Bàn bên cạnh, tâm trí của Dương Dạ cũng không đặt ở bàn ăn. Hắn cứ luôn nhìn chằm chằm Cố Lương. Hắn hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng giờ phút này, khi thấy Tuân Phong và Cố Lương thủ thỉ với nhau, sắc mặt hắn càng trầm xuống.
—— Sáu người một bàn không thấy chật à? Đã chật như vậy rồi còn dán sát vào tai người ta nói chuyện? Chú mày đang muốn thừa nước đục thả câu hả?
Tuân Phong cuối cùng cũng ngồi thẳng người lại, giữ khoảng cách bình thường với Cố Lương. Nào ngờ y lại gắp một miếng thịt gà nóng hổi lên, bỏ vào đĩa nước sốt của Cố Lương: “Gà này thịt rất mềm và ngon. Cậu ăn nhiều một chút.”
Ánh mắt Dương Dạ chứa đầy lửa giận, nheo lại.
—— Thịt gà là do ông đây chặt từng miếng từng miếng, đĩa nước chấm cũng là nhờ ông đây nêm nếm. Chú mày muợn hoa dâng Phật có thấy hơi bị quá đáng không?
Ngọc đại phu liếc Dương Dạ một cái, cười thầm trong lòng, rồi cao giọng nói với Cố Lương: “Y mỹ nhân, bàn tụi tui còn nhiều thịt lắm, anh có muốn lại đây ngồi ăn không? Thịt thái lát mỏng, vừa ăn, được hầm trong một thời gian. Không ăn thì phí lắm.”
“À, được, đến đây.”- Cố Lương bưng dĩa nước chấm của mình tới. Trùng hợp chỗ bên cạnh Dương Dạ bị bỏ trống, nên anh liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cố Lương gắp thịt, cúi đầu ăn thịt, chậm rãi từ từ, nhưng liền mạch. Dương Dạ nhân cơ hội giơ ngón tay cái lên cho Ngọc đại phu.
Ngọc đại phu làm khẩu hình: “Anh nợ tôi một ân tình!”
Mặt khác, nhị sư huynh chứng kiến hết một màn này, lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta dùng khuỷu tay chọc Ngọc đại phu: “Là sao vậy?”
Ngọc đại phu chỉ liếc mắt một cái: “Không nói chuyện với người cổ hủ, có nói anh cũng không hiểu đâu.”
Nhị sư huynh:???
—— Sao tôi lại bị ra rìa rồi?
—— Thôi được rồi, ngay từ khi trò chơi bắt đầu, mình và Ngọc đại phu đã không hợp nhau rồi.
–
Sau khi ăn trưa xong, mọi người bắt đầu thảo luận về việc chia phòng. Ngọc đại phu là cô gái duy nhất ở đây nên tất nhiên một mình một phòng. Về phần mấy người đàn ông khác, nhị sư huynh ở cùng một người trong nhóm kia, Tuân Phong và một người chơi khác ở Nhã Phương, còn ba người còn lại thì ở phòng quản gia. Đó vốn là chỗ ở của người hầu nên cũng dư nhiều giường.
Buổi chiều, Ngọc đại phu cùng nhị sư huynh đi giúp năm người chơi mới dọn phòng, để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
Cố Lương và Dương Dạ ở lại rửa bát. Dọn dẹp xong, Dương Dạ cũng đã tiêu hoá gần hết, định đến bờ hồ chạy bộ. Cố Lương đi theo hắn đến hồ nước, xong liền đi thẳng đến con đường mòn bên cạnh hòn non bộ. Đó là con đường dẫn về phòng của Tuệ đại sư. Dương Dạ nhìn một phát liền biết anh muốn về phòng ngủ.
“Lại ngủ?”- Dương Dạ gọi anh lại, “Chạy bộ với tôi đi. Hiếm khi mới đến chỗ thoáng đãng như vậy. Ai biết được kịch bản tiếp theo sẽ như thế nào.”
“Đúng vậy. Cho nên mới cần phải nạp lại năng lượng. Tôi sẽ đi ngủ.”- Cố Lương nói một cách ngay thẳng.
Dương Dạ: “…”
“A, người đó… là Ngọc đại phu phải không?”- Cố Lương bỗng nói.
Dương Dạ nhìn về phía hòn non bộ, quả nhiên nhìn thấy Ngọc đại phu. Cô đang ngồi trong chòi nghỉ cạnh hòn non bộ, có vẻ như đang lật giở thứ gì đó.
Ngọc đại phu nghe thấy giọng của hai người, ngẩng đầu nhìn họ, mặt đỏ lên, sau đó nhanh chóng giấu thứ đang đọc ra sau lưng. Cô lập tức mở cuốn sách trước mặt ra, giả vờ tập trung đọc.
Lúc này, Dương Dạ và Cố Lương vừa vặn đi tới trước mặt cô: “Cô đang làm gì vậy? Gì mà thần bí thế?”
Ngọc đại phu đỏ mặt: “Không có gì.”
Thấy cô như vậy, Dương Dạ càng nhìn càng thấy sai sai. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cuốn sách sau lưng Ngọc đại phu đã rơi “bộp” xuống đất, mặt sách còn mở ra.
Đây là một chiếc ghế đá trong chòi nghỉ, không phải một chiếc ghế dựa lưng. Vừa rồi trong lúc vội vàng, Ngọc đại phu quên mất chuyện này. Chờ đến khi cô phát hiện cuốn sách bị mở ra thì mới nhanh chóng nhặt lên và đóng nó lại.
Đoán chừng khi Dương Dạ và Cố Lương tới chòi nghỉ, hẳn là đã thấy được hết tất cả.
Quả thật là họ đã nhìn thấy hết—— Quyển sách đó là tuyển tập nam nam trong Tàng thư các của Vương bất lão.
Cố Lương: “?”
Dương Dạ thì cười to hai tiếng “ha ha”.
Ngọc đại phu cướp lại sách trong tay Dương Dạ, mặt đỏ au: “Tôi… tôi chỉ coi có một chút, không được sao?”
“Được. Đương nhiên là được. Tôi xin lỗi.”- Dương Dạ làm bộ xin lỗi.
Ngọc đại phu trợn tròn mắt: “Đôi chồng chồng mấy người đúng là nhàn nhã thong dong, ăn cơm xong còn ra đây tản bộ.”
Cố Lương: “???”
Dương Dạ vội mắng cô: “Cô bớt nghĩ bậy đi. Chúng tôi không phải là loại quan hệ đó. Không phải.”
“Sao lại không phải?”- Ngọc đại phu tò mò hỏi.
Dương Dạ liếc nhìn Cố Lương một cái, phát hiện anh đang bị một cuốn sách trên bàn thu hút. Hắn làm khẩu hình với Ngọc đại phu: “Cách mạng chưa thành công.”
Ngọc đại phu hiểu ngay, liền đáp: “Vậy anh cố lên!”
Cố Lương không thèm để ý tới hai người không đứng đắn này, ngược lại cầm lên sách trên bàn, bên trong đều là tiếng Anh và con số: “Đây có phải là giáo trình ACCA không? Cô học kế toán à? Sao lại mang vào đây được thế?”
Ngọc đại phu nói: “Khi tôi bị cuốn vào trò chơi này, tôi vẫn còn mang cặp sách trên lưng. Sau đó tôi có xin người mặc đồ đen, họ nói rằng nếu tôi muốn mang theo sách thì cũng không phải là không được, chỉ là sau khi kết thúc kịch bản thì tôi mới được phép đọc nó. Còn khi đang diễn ra kịch bản thì cuốn sách sẽ bị tịch thu, để tránh làm nhiễu loạn vụ án. Sau khi vụ án kết thúc thì họ sẽ tạm thời trả lại cuốn sách cho tôi.”
Dương Dạ và Cố Lương không nói gì, Ngọc đại phu ôm lấy sách của mình nói: “Tên thật của tôi là Lý Hiểu Ngọc. Không bàn tới chuyện trò chơi này có vấn đề gì… Tôi chỉ muốn trở về. Lúc tôi xin người mặc đồ đen, sau khi kể rõ lý do, bọn họ đã đồng ý, như vậy có nghĩa là… Tôi vẫn có thể quay về thực tại.”
Cố Lương hỏi cô: “Lý do cụ thể mà cô nói là gì?”
“Tôi phải đi thi. Nhà tôi không nghèo nhưng cũng không giàu. Tôi đã tốn rất nhiều tiền để học ACCA. Lệ phí thi của ACCA cũng không rẻ, cho nên nếu tôi không thi đậu thì làm sao có thể xứng với công lao của ba mẹ, xứng với chính bản thân mình được.”- Lý Hiểu Ngọc thở dài, liếc nhìn cuốn sách tranh nằm trong tay Dương Dạ, “Đúng vậy, không được đọc những cuốn sách đồi truỵ này nữa. Năm sau là năm cuối đại học rồi, nếu tôi thuận lợi qua ải ACCA thì tìm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Dương Dạ và Cố Lương nhìn nhau, thử hỏi Lý Hiểu Ngọc: “Vậy cô nghĩ vì sao mình lại bị đưa đến trò chơi này? Tất cả mọi người ở đây… có vẻ như đều có tội.”
“Tôi không có tội. Ít nhất là tôi cảm thấy mình không có.”- Lý Hiểu Ngọc nói, “Hồi thi cuối kỳ của kỳ trước, thư viện, phòng tự học, còn có quán cà phê trước trường đều đông như quân Nguyên, tất cả mọi người đều ôn thi cuối kỳ vào ban đêm. Vì vậy tôi đã đi đến một quán nước 24 giờ ở một nơi hẻo lánh và ôn bài tới khuya. Khi tôi về trường là khoảng 3 giờ sáng, đằng trước tôi là một cô gái, cũng học trường tôi, đi cùng một đường với tôi, đoán chừng cũng là do ôn tập đến khuya.”
“Sau đó có một tên côn đồ đi tới, muốn cưỡng hiếp cô ấy. Tôi vội vã chạy đến giúp cổ. Tên đó có cầm dao, định bắt chúng tôi lại. Chúng tôi đều bị hắn đâm vài nhát nhưng cuối cùng chúng tôi đã giết ngược lại hắn.”
Lý Hiểu Ngọc vén tay áo lên, quả nhiên trên cánh tay cô có một vết sẹo rất lớn: “Trên ngực tôi cũng có nhưng không cho mấy người xem đâu. Dù có là GAY thì cũng không thể.”
Dương Dạ: “…”
Cố Lương: “Cái đó…”
Hình như cô đã hiểu lầm gì rồi…
Thôi quên đi…
Lý Hiểu Ngọc bỏ tay áo xuống, nói: “Tóm lại, tôi đã giết người, nhưng tôi không có tội. Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Tôi còn được trao thưởng vì sự dũng cảm của mình.”
–
Một lát sau, Lý Hiểu Ngọc ôn thi trong chòi nghỉ. Cố Lương bị Dương Dạ thuyết phục vài lần, cuối cùng đi với hắn vài vòng, sau đó hai người tản bộ bên hồ.
“Vậy là trong trò chơi này, không phải ai cũng đều có tội?”- Đi xa một đoạn, Dương Dạ mới hỏi. Dương Dạ hỏi như vậy, lại không nghe thấy Cố Lương trả lời, vì vậy quay đầu lại nhìn anh. Vừa hay có cơn gió từ đâu thổi đến, thổi bay tóc mái trước trán Cố Lương, lộ ra vầng tráng đầy đặn trắng trẻo của anh.
Bởi vì giờ đây hai người đã thân thiết hơn trước nên Cố Lương không còn gai góc khắp người như lúc đầu cũng như ánh mắt không còn tràn đầy phòng bị.
Hiện giờ trông anh thật dịu dàng. Dưới làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhất thời trông anh vô cùng đơn thuần, tạo cảm giác gần gũi với người đối diện.
Dương Dạ nhất thời ngây người. Lúc này Cố Lương cũng đang suy nghĩ gì đó, không để ý đến tình hình trước mắt. Cho đến khi anh kịp phản ứng lại, vươn tay muốn kéo lại thì đã quá muộn.
“Dương Dạ, cẩn thận!”
Dương Dạ không kịp phản ứng, người đã ngã xuống nước.
—— Hay lắm. Mải ngắm vẻ đẹp trai của người ta đến ngẩn người nên bị rơi xuống hồ.
Dương Dạ thầm nghĩ may đây là đang ở trong một thế giới trò chơi nào đó. Nếu như là ở ngoài đời để đám bạn của hắn biết được, ắt sẽ bị cười cho thối mũi.
Kỹ năng bơi của Dương Dạ rất tốt. Trước đây khi hắn còn đi lính, thành tích diễn tập thuỷ chiến của hắn luôn rất cao, cuối cùng còn được chọn tham gia cứu trợ lũ lụt. Hắn đã cứu được rất nhiều người, công lao nhiều vô kể.
Cho nên cho dù hồ nước lúc này rất lạnh, nhưng vừa rồi hắn có chạy bộ, nên xem như là đã làm nóng người. Ngay lập tức, hắn như một con cá chép, trồi nửa người ra khỏi mặt nước. Sau đó nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Cố Lương, hắn liền muốn trêu đùa Cố Lương một chút.
Hắn co giật vài cái, giả vờ như bị chuột rút, giống như bị thuỷ quái dưới nước kéo chân lại, thân thể dần dần chìm xuống, cho đến khi mặt nước hoàn toàn ngập qua đầu hắn.
Năm đó khi Dương Dạ và đồng đội diễn tập thuỷ chiến, bọn họ cũng thường hay đùa nhau như vậy. Đó là thừa dịp tên nào lơ là thì những người khác sẽ cùng nhau kéo hắn xuống nước, rồi ấn đầu hắn trong nước, bắt hắn tập nín thở dưới nước. Nếu ai không chịu nổi xin tha thì sẽ bị những người còn lại cười nhạo.
Việc rơi xuống nước lần này khiến cho Dương Dạ nhớ lại những ngày tháng năm đó, làm hắn nhất thời nổi hứng muốn dùng cách thức tương tự để trêu Cố Lương. Trong lúc hưng phấn, hắn lại quên mất người bình thường không ai đùa giỡn như vậy. Thế là ngay sau đó, khi nhận ra tình trạng của Cố Lương không ổn, hắn liền vô cùng hối hận.
Cách đó không xa, Lý Hiểu Ngọc đang ngồi đọc sách trong đình thì nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức chạy tới, nhưng cô lại không biết bơi nên đành đứng lo lắng trên bờ. Khi cô chạy đến bên cạnh Cố Lương, muốn hỏi anh nên làm sao bây giờ thì anh đã cởi giày và nhảy ào xuống nước.
Cố Lương vừa gọi tên Dương Dạ, vừa bơi về vị trí hắn vừa chìm xuống. Anh bơi đến đúng vị trí đó, hít một thơi thật sâu rồi lặn xuống nước, cố gắng tìm kiếm tung tích của hắn. Nhưng lại không thấy bóng dáng của hắn dưới nước.
Anh cau mày, ngoi lên khỏi mặt nước, hét to: “Dương Dạ! Dương Dạ! Nghe thấy tôi không? Nếu cậu không nói được thì hãy động đi, tôi sẽ dựa vào âm thanh tìm cậu!”
Cố Lương không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ đành đổi hướng, lại hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước.
Dương Dạ không muốn làm khó anh nữa. Lúc này hắn vươn một cánh tay ra khỏi mặt nước, quẫy nước vài cái để anh có thể nhanh chóng tìm thấy mình. Cố Lương bơi đến trước mặt hắn, một tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo hắn ra khỏi mặt nước. Hắn ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, mở mắt ra, đang định cười với anh thì phát hiện anh lúc này không ổn, vô cùng không ổn.
Sắc mặt anh cực kỳ tái nhợt, ánh nhìn chăm chăm vào Dương Dạ, nhưng lại như thông qua Dương Dạ mà nhìn chằm chằm người khác. Giờ phút này, con ngươi màu trà của anh ngập tràn sự sợ hãi sâu sắc.
Những đám mây đen từ bốn phía đang ào ạt kéo đến, che kín cả bầu trời. Băng bắt đầu kết hình dưới đáy hồ, từ lòng bàn chân trở lên, nó đang đóng băng toàn bộ cơ thể anh. Anh cảm giác như mình không thể nhúc nhích, nhìn người phụ nữ trước mặt đã thoát khỏi tay mình, nhìn cơ thể bà đang dần dần chìm sâu vào nước.
Anh mở miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng. Anh đưa tay ra, nhưng lại không còn sức lực nào, chỉ có thể nhìn bà rơi xuống đáy hồ tối tăm. Sự sống của bà đang từ từ bị rút đi, cũng như rút cạn sinh lực của anh.
“Cố Lương? Cố Lương? Anh không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”
Dương Dạ lay người Cố Lương, cố gắng đánh thức anh dậy. Cố Lương túm chặt vạt áo Dương Dạ. Bởi vì dùng lực quá mạnh nên gân xanh nổi lên. Nhưng ngay sau đó, cánh tay và thậm chí là cả cơ thể anh bắt đầu run rẩy dữ dội.
“Anh đừng sợ, đừng sợ. Tôi sẽ lập tức đưa anh lên bờ.”
Cảm giác được khí lực của Cố Lương đang dần biến mất, Dương Dạ vội vàng một tay nâng lên ôm hắn eo, một tay nhanh chóng bơi vào bờ.
Cố Lương kiệt sức, vô thức ôm lấy cổ Dương Dạ, trong một khoảng thời gian chỉ có thở ra mà không có thở vào.
—— Anh, anh ta đang rất nguy cấp!
Dương Dạ lo lắng, tăng nhanh tốc độ, cố gắng đưa Cố Lương vào bờ càng sớm càng tốt. Lúc này, hắn nghe thấy Lý Hiểu Ngọc hét lên: “Tôi sẽ tìm người đến giúp đỡ!”
Sau khi lên bờ, Dương Dạ ôm Cố Lương vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho anh, cũng không ngừng vuốt sống lưng anh.
Hắn thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Vừa rồi thấy Cố Lương nhảy xuống nước, hắn ở dưới nước thấy khả năng bơi lội của anh cũng không tồi nên mới đùa giỡn với anh như vậy. Dương Dạ cũng chắc chắn Cố Lương không bị sặc nước.
—— Vậy tại sao anh ta lại như vậy?
Sau khi vào bờ, sau lưng không ngừng cảm nhận được sự ấm nóng từ lòng bàn tay Dương Dạ, Cố Lương cũng dẫn hồi phục lại được một chút.
Dương Dạ nhìn về phía Cố Lương, phát hiện đôi mắt lạnh lẽo của anh đã hé, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
“Giả vờ?”- Giọng Cố Lương rất trầm.
“Xin lỗi, tôi…”
Cố Lương giơ tay phải lên, tay nắm lại thành quyền, và đấm vào nửa mặt trái của Dương Dạ.