Trịnh Tiền hét lên đau đớn, buông vội khẩu súng kia xuống đất mà chà mạnh lấy hai con mắt rát đau của mình.
Chính là lúc này!
Cuối cùng Chu Châu Thièn cũng hiểu vì sao mà mọi người đều gọi Giang Tam gia là một kẻ điên vô nhân tính.
Vào cái khoảnh khắc mà anh lao về phía Trịnh Tiền cùng với một nụ cười sảng khoái ở trên môi, hai mắt mở lớn khiến cho đôi đồng tử màu xanh lục co lại.
Giống như… một con dã thú đang lao tới và xé xác con mồi thành trăm mảnh.
“GYA Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Tiếng tru tréo của người đàn ông kia đã khiến cho toàn bộ căn biệt thự rơi vào trong một khoảng không sững sờ.
Hắn ta yếu ớt cấu lên cánh tay dài rắn rỏi của Giang Nguyệt Dực.
Bàn tay to lớn, đẹp đẽ và trắng sứ của anh bao trọn lấy toàn bộ khuôn mặt hắn. Nhưng lộ ra ngoài chỉ có ba ngón mà thôi. Hai ngón tay còn lại, hai ngón tay dài, thẳng và đẹp đến mê người hiện đang cắm sâu vào trong hốc mắt của Trịnh Tiền.
Giang Nguyệt Dực nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, dứt khoát ném Trịnh Tiền xuống dưới đất… Rồi sau đó, anh quay sang, nhìn Chu Châu Thiền đang lặng người nhìn nhũng gì đang xảy ra ở trước mắt mình.
Cô đã từng thấy bản thân mình chết nhiều lần rồi, nhưng cái chết của kẻ khác thì chưa bao giờ.
Thế mà bây giờ đây, cô lại đang phải chứng kiến cả một người đàn ông đang nằm hấp hối ở trên mặt đối với hai bên hốc mắt đã nát bét hoàn toàn.
Tên điên…
Giang Nguyệt Dực quả thực là một kẻ điên!
Nhận lấy ánh mắt nhìn mình đầy sợ sệt và khủng hoảng của cô, Giang Nguyệt Dực chỉ thản nhiên cười lại với Chu Châu Thiền, đưa tay xuẩy xuẩy chỗ máu bẩn ở trên áo rồi nhích bước, thong thả bước đến chỗ cô đang ngồi.
“Đứng lên nào. Chuẩn bị nước cho tôi tắm.”
Anh nắm lấy cánh tay của cô rồi kéo phắt cả cơ thể đã mềm oặt của cô lên một cách nhẹ nhàng, kéo lê cô đi theo sau mình để lên trên tầng.
Lúc bước qua vị quản gia đang đứng ở trong một góc của phòng ăn, Giang Nguyệt Dực phất tay, ngay lập tức lão quản gia đã biết anh muốn nói gì, liền sai người dọn dẹp sạch sẽ hiện trường vụ án.
Chu Châu Thiền bị động đi theo sau lưng của Giang Nguyệt Dực, trong từng bước chân run rẩy của cô đặt lên trên từng bậc cầu thang, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt hằn học đầy oán hận của mọi người đang đổ dồn về phía mình.
Người họ căm ghét là Giang Nguyệt Dực, còn cô là vợ của anh, vì thế nên trong mắt họ, cô cũng là một kẻ tội đồ.
Chu Châu Thiền bấu chợt hai tay vào gấu váy, mặt cắm xuống đất thất thần, bất chợt, vì không để ý đến việc Giang Nguyệt Dực bỗng nhiên đứng sững lại nên cả người cứ thế đâm rầm vào sau lưng anh.
Cô bất giác kêu lên một tiếng rồi vội vã dùng tay ôm lấy cái trán đau rát của mình, nhưng cảm giác của cơn đau ấy nhanh chóng bị đánh tan bởi một làn khí lạnh bất chợt xuất hiện trong không khí.
Nó bắt nguồn từ Giang Nguyệt Dực.
Anh đứng ở trước cửa phòng, khuôn mặt u tối trợn trừng nhìn vào bên trong phòng ngủ của cô.
“Mùi tanh…”
Anh nghiêng đầu nhìn Chu Châu Thiền.
“Có mùi của đàn ông. Chu Châu Thiền.”
“Trong lúc tôi không có ở nhà, cô đã dắt tên nào vào phòng mình?”