Đây là nhóm học sinh xuất sắc của trường tiểu học Hy vọng dành cho người nghèo mà Trần Bắc Nghiêu tài trợ. Đến giờ Mộ Thiện mới biết, mỗi năm công ty của Trần Bắc Nghiêu đều tổ chức hoạt động đi chơi trong cả nước cho những học sinh xuất sắc nhất để động viên các em.
Năm nay địa điểm du lịch là thành phố Lâm, Trần Bắc Nghiêu bảo Mộ Thiện dẫn bọn trẻ đi dạo và mua quần áo cho chúng.
Trước đây Mộ Thiện từng thấy ảnh tuyên truyền của dự án Hy vọng. Lúc đó ánh mắt và động tác của các em nhỏ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Các em hoàn toàn khác với những đứa trẻ thành phố no đủ. Ánh mắt các em rất thuần khiết, nhưng không hề yếu ớt và xốc nổi. Chỉ có điều thần sắc các em có một sự chững chạc và rụt rè mà trẻ thành phố không có.
Tuy Mộ Thiện không rành việc chăm sóc trẻ con nhưng khi nhìn các em, cô không thể nào không thương xót.
“Cô tên là Mộ Thiện”. Cô ngồi xổm xuống trước mặt một em bé và cất giọng dịu dàng: “Cháu tên là gì?”
Mộ Thiện hỏi tên một lượt rồi nói cho các em biết lịch trình ngày hôm nay. Đứa bé nhỏ nhất tiến lại gần cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy gấu váy cô giật giật. Khi cô cúi đầu, đứa bé nở nụ cười ngọt ngào với cô.
Mộ Thiện mềm lòng, cô liền bế đứa bé lên.
Trung tâm thương mại khá đông người, Trần Bắc Nghiêu cử hai vệ sỹ đi theo cô, cửa cầu thang còn có hai vệ sỹ khác canh chừng. Mộ Thiện tay bế một em bé, một tay dắt em bé khác đi tới khu vực vui chơi cho trẻ em.
Vừa qua mấy gian hàng, trên lối đi chật hẹp xuất hiện một đoàn người đội mười mấy cái mũ giống nhau, nghe khẩu âm có vẻ là khách du lịch.
Mộ Thiện bảo bọn trẻ đứng tránh sang một bên, chờ đoàn người đi qua. Ai ngờ trong đám du khách có hai thiếu niên cao lớn lao về phía Mộ Thiện.
Mộ Thiện né tránh không kịp, cô vội bảo vệ em bé trong lòng. Một vệ sỹ ở đằng sau lập tức xông lên nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay Mộ Thiện bị đập mạnh vào mép kính ở quầy thu ngân ở bên cạnh làm cô đau điếng.
Hai vệ sỹ nghiêm mặt bắt hai thiếu niên đó. Hướng dẫn viên của đoàn du khách thấy không xong vội vàng xin lỗi. Trong đám du khách cũng có người to tiếng với vệ sỹ. Mộ Thiện thả đứa bé trên tay xuống đất, cô cúi xuống nhìn vết xước trên khuỷu tay, vết thương không lớn nhưng vẫn đang chảy máu. Mộ Thiện ngẩng đầu thấy hai thiếu niên chỉ là những đứa trẻ mập mạp tầm mười mấy tuổi, cô liền quay sang vệ sỹ: “Thôi bỏ đi!”
Đoàn du khách cuối cùng cũng đi mất, một vệ sỹ xuống dưới mua thuốc cho Mộ Thiện. Mộ Thiện thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô đưa mắt qua bọn trẻ đang hoảng sợ và lên tiếng an ủi chúng: “Không sao đâu…”.
Cô đột nhiên á khẩu.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…thiếu mất một đứa trẻ.
“Tiểu Khố Sát đâu rồi?” Mộ Thiện nhớ tên bé trai bảy tuổi đó.
Một đứa trẻ đứng bên cạnh kéo tay cô: “Cô Mộ Thiện, vừa rồi có một bà bế anh Khố Sát đi mất”.
Mộ Thiện tái mặt. Cô quay đầu nói với một vệ sỹ: “Anh bảo một người tới phòng bảo vệ của trung tâm thương mại xem băng ghi hình, những người khác tìm quanh tầng này hộ tôi”.
Người vệ sỹ gật đầu, lập tức rút điện thoại bấm số.
Gọi xong điện thoại, lái xe lên đón những đứa trẻ khác xuống dưới. Mộ Thiện và các vệ sỹ tìm từ trên xuống dưới nhưng hơn mười phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng cậu bé bảy tuổi.
Trong lúc lo âu, một vệ sỹ hỏi Mộ Thiện: “Tôi gọi điện cho ông chủ để ông chủ nghĩ cách?”
Mộ Thiện gật đầu, trong lòng an tâm một chút. Trần Bắc Nghiêu thần thông quảng đại, cô tin anh có thể tìm thấy người.
Vệ sỹ vừa định bấm số điện thoại, Mộ Thiện đột nhiên giơ tay ngăn lại.
Cô hình như nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Ở bên này!” Cô chạy như bay về một góc. Vừa qua ngã rẽ, phía trước là hành lang trống không, Mộ Thiện và vệ sỹ đồng thời ngây người.
Ánh đèn điện ấm áp, nền đá sáng bóng. Trên hành lang có một bé trai dáng người gầy gò nhỏ bé, mặc bộ đồng phục cũ, đôi mắt em ngân ngấn nước, em khóc nức nở đến mức đầu mũi đỏ ửng, gương mặt em vừa tủi thân vừa đáng thương vô hạn.
Một người đàn ông cao lớn đang ngồi xổm trước mặt cậu bé.
Người đó mặc áo sơ mi màu xanh lục bộ đội, anh ta có vẻ đẹp ôn hòa như ánh nắng mặt trời, lông mi dài nhếch lên, đuôi mắt cong cong đầy ý cười. Ngón tay dài của anh ta cầm chiếc khăn tay trắng muốt nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé.
Anh ta cất giọng nói dịu dàng: “Anh tên là Tầm. Boy, nhà em ở đâu? Mẹ em đâu rồi? Anh sẽ đưa em về nhà.”
Tiểu Khố Sát nhìn anh ta chăm chú. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé vẫn có thể cảm nhận thấy ý tốt của người đàn ông. Cậu lập tức ôm chân người đàn ông và nở nụ cười trong sáng.
Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, dường như anh ta thất thần vì sự tin tưởng của cậu bé.
Sau đó, anh ta tươi cười rạng rỡ, đồng thời vác Tiểu Khố Sát lên vai: “Đi thôi, Tầm sẽ đưa em đi tìm mẹ”.
Anh ta vừa quay người liền nhìn thấy Mộ Thiện.
“Hi, Mộ tiểu thư!” Tầm cười.
Mộ Thiện ngẩng đầu hỏi Tiểu Khố Sát đang được Tầm bế lên cao: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Khố Sát cắn môi không mở miệng.
Tầm chợt hiểu ra vấn đề: “Hóa ra cô để lạc mất cậu bé này? Vừa rồi có một người phụ nữ bế cậu bé đi, cậu bé vừa giãy giụa vừa gào khóc. Tôi hỏi bà ta có chuyện gì, bà ta liền bỏ cậu bé ở lại đây rồi bỏi đi mất.”
Mộ Thiện rất áy náy, cô giơ tay đỡ cậu bé rồi nói với Tầm: “Cám ơn anh, tôi đưa cháu bé về”.
“Đưa nó đi rửa tay trước đã.” Tầm vẫn ôm ngang lưng Tiểu Khố Sát không buông tay: “Vừa rồi tôi thấy nó ngã dúi dụi xuống đất, thằng bé đáng thương.”
Mộ Thiện cúi xuống nhìn, quả nhiên hai tay Tiểu Khố Sát đen sì.
Góc trong cùng của hành lang có một nhà vệ sinh, bởi vì chỗ này hơi khuất nên không một bóng người.
Nơi này chỉ có một lối vào duy nhất, người vệ sỹ ngó nghiêng xem xét tình hình rồi đứng ngoài hành lang đợi.
Tiểu Khố Sát tin tưởng Tầm, cậu bé không chịu buông tay anh ta. Tầm cũng không bận tâm, anh ta dụi đầu vào bụng cậu bé, khiến cậu bé cười khanh khách.
Sau đó Tầm bế Tiểu Khố Sát đặt lên bồn rửa tay.
Mở vòi nước, Tầm cầm tay Tiểu Khố Sát rửa từng ly từng tý. Đến khi tay sạch, cậu bé cười tươi với Tầm: “Cháu muốn đi vệ sinh”.
Lần này cậu bé không kéo tay Tầm mà tự mình chạy vào phòng vệ sinh.
Mộ Thiện đứng bên cạnh, cô cảm thấy hình ảnh Tầm và đứa bé rất ấm áp. Cô mỉm cười: “Hôm nay cám ơn anh nhiều”.
Tầm tỏ ra nghiêm túc: “Cô nên cẩn thận, đừng để trẻ nhỏ bị tổn thương.”
Mộ Thiện trịnh trọng gật đầu.
Tầm đột nhiên nắm cánh tay cô: “Cô bị thương rồi?”
“Không sao đâu.” Mộ Thiện giật tay lại.
“Ít nhất cũng phải rửa sạch, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó, cô gái của tôi!”. Anh ta càng túm chặt tay cô kéo đến vòi nước.
Dưới làn nước lạnh, vết thương càng xót hơn. Năm ngón tay Tầm giữ chắc khuỷu tay Mộ Thiện khiến cô hơi lúng túng.
“Anh mau bỏ tay ra đi, để tôi tự làm.”
Tầm như không nghe thấy, thậm chí anh ta còn siết chặt hơn.
Mộ Thiện ngẩng đầu, qua cái gương treo trên bồn rửa tay, cô thấy gương mặt nghiêng của anh ta nhìn cô chằm chằm. Không gian trong nhà vệ sinh không lớn, chỉ cần anh ta kéo mạnh thêm một chút, cô sẽ ở trong lòng anh ta.
Đôi mắt Tầm sáng lên khi thấy Mộ Thiện nhìn mình.
“Cô xinh đẹp thật đấy.”
“Cám ơn anh, phiền anh tránh ra.” Mộ Thiện cau mày.
“Cô có muốn thử hôn tôi không? Kỹ thuật của tôi rất tốt”. Anh ta buông tay Mộ Thiện, ngữ khí rất nghiêm túc. Mộ Thiện lập tức lùi lại phía sau trong khi Tầm cũng nhanh chóng áp sát.
Trên người anh ta có một mùi hương xa lạ.
“Không”. Mộ Thiện lạnh mặt.
Anh ta hơi tức giận: “Ở Thái Lan có rất nhiều phụ nữ thích được tôi hôn.”
Mộ Thiện cảm thấy đầu óc của anh chàng người nước ngoài này có vấn đề: “Tôi không có hứng thú”.
“Hôn một cái không chết được đâu”. Anh ta thè lưỡi liếm môi như động vật nhỏ, động tác đầy mê hoặc.
“Hôn một cái anh sẽ chết chắc”. Mộ Thiện không thể nào nói chuyện tử tế với người đàn ông này, cô đẩy mạnh anh ta.
Tầm bị đẩy lùi về phía sau, anh ta thuận thế đứng tựa vào bờ tường.
“Được rồi”. Anh ta giơ tay sờ đầu, bộ dạng hơi ngượng ngập: “Tôi tưởng cô sẽ thích, tôi xin lỗi.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Mộ Thiện vang lên. Cô cúi xuống nhìn, là Trần Bắc Nghiêu.
Cô nối máy ngay lập tức.
“Em có sao không?” Giọng nói sắc lạnh của Trần Bắc Nghiêu vọng tới.
“Không sao.” Mộ Thiện cảm thấy nhẹ nhõm: “Vừa rồi có một đứa trẻ bị lạc mất, em đã tìm thấy rồi.”
Anh im lặng trong giây lát: “Em vất vả nhiều.”
Tim Mộ Thiện rung lên, cô hạ thấp giọng: “Lát nữa em sẽ về.”
Cánh tay Mộ Thiện đột nhiên bị giật mạnh, khuỷu tay tê tê. Cô quay đầu nhìn.
Hóa ra Tầm đang nắm tay cô, anh cúi xuống…liếm láp!
Mộ Thiện cứng đờ người. Tầm thè lưỡi liếm nhẹ quanh vết thương của cô. Chỉ một vài giây, vệt máu khô bị anh ta liếm sạch. Thấy Mộ Thiện quay sang nhìn, anh ta ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên, đồng tử màu hổ phách sáng lấp lánh.
Sao anh ta có thể làm vậy?
Mộ Thiện tức giận, cô giật mạnh tay nhưng không thành công.
Trần Bắc Nghiêu ở đầu bên kia cũng phát hiện ra điều bất thường: “Có chuyện gì thế?”
Mộ Thiện không muốn Trần Bắc Nghiêu vì tên vô lại này gây thù chuốc oán với người Thái Lan, cô cố tỏ ra bình thản: “Không có chuyện gì đâu, em sẽ đưa bọn trẻ về ngay”.
Tầm cũng nhận ra Mộ Thiện sẽ không lật tẩy anh ta. Anh ta dùng đầu lưỡi vừa trơn vừa nóng như đầu lưỡi chó con của mình liếm khuỷu tay cô một cách thích thú.
Mộ Thiện không thể nhẫn nhịn thêm, sau khi cúp điện thoại cô liền đập mạnh vào đầu anh ta.
Đúng lúc này khuỷu tay đau nhói. Tầm dám cắn cô.
Đôi mắt anh ta nhướn lên đầy ý cười, hàm răng trắng bóng vẫn ngoạm vào da thịt cô, đáy mắt lộ rõ vẻ nhơn nhơn đắc ý.
Đến lúc này Mộ Thiện hết chịu nổi, cô cầm cả cái túi xách đập bôm bốp lên đầu anh ta.
Trong túi xách có hai quyển sách Mộ Thiện vừa mua, làm Tầm cuối cùng cũng nhả tay cô.
Mộ Thiện giơ khuỷu tay lên xem, khuỷu tay cô không bị chảy máu, chỉ lưu lại những vết răng sâu màu đỏ tươi.
“Anh điên à? Sao có thể cắn người?” Mộ Thiện rít lên.
Tầm giơ ngón tay cái lau mép, mặt bày ra vẻ vô tội: “Nước bọt có thể khử trùng. Nhưng da thịt cô mềm quá…” Anh ta nhếch mép cười xấu xa: “Làm tôi không nhịn được.”
Mộ Thiện không thèm nói thêm một lời nào với Tầm.
Đúng lúc này Tiểu Khố Sát mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài. Mộ Thiện kéo tay cậu bé quay người đi mất, từ đầu đến cuối cô không để ý đến Tầm vẫn đứng nguyên một chỗ tươi cười hớn hở.
Buổi tối khi về đến nhà, Mộ Thiện kỳ cọ vài lần mới cảm thấy không còn nước bọt và mùi hương đặc biệt của Tầm. Khi cô thay bộ đồ ở nhà và đi vào phòng ngủ, đã thấy Trần Bắc Nghiêu ngồi chờ sẵn ở cạnh giường.
Mộ Thiện biết anh đang chờ cô đích thân báo cáo. Hôm nay suýt nữa để lạc mất một đứa trẻ, trong lòng cô cũng rất phập phồng lo sợ. Đợi Mộ Thiện tới gần giường, Trần Bắc Nghiêu kéo cô vào lòng rồi tì cằm xuống vai cô.
Thế là Mộ Thiện bắt đầu kể tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày hôm nay, khi nhắc đến tên Tầm, người Trần Bắc Nghiêu hơi cứng lại.
Mộ Thiện biết sự xuất hiện của Tầm ngày hôm nay tương đối kỳ lạ. Cô cũng biết một khi cô nhắc đến Tầm, Trần Bắc Nghiêu tự nhiên sẽ cho người điều tra, cô không cần phải nhiều lời.
Còn về chuyện Tầm cắn cô, Mộ Thiện nghĩ không nên kể ra thì hơn.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, giọng nói trầm trầm của Trần Bắc Nghiêu vang lên bên tai: “Ai cắn đây?”
Mộ Thiện ngớ người, cô quay đầu bắt gặp gương mặt trầm tĩnh như hồ nước, nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì của Trần Bắc Nghiêu.
Mộ Thiện biết, đây là dáng vẻ đáng sợ nhất của anh.
Cô cúi đầu tránh ánh mắt Trần Bắc Nghiêu, trên cánh tay cô vẫn còn vết răng mờ mờ.
Anh càng bóp tay cô mạnh hơn.
“Trẻ con”. Mộ Thiện ngẩng lên đối mắt anh: “Một đứa trẻ cắn em.”
Trần Bắc Nghiêu buông lỏng tay, thần sắc nhẹ nhõm hẳn. Anh cau mày hỏi: “Có đau không?”
Mộ Thiện thật thà trả lời: “Không.”
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: “Em cắn anh còn nặng hơn vết này nhiều.”
Mộ Thiện vừa tức vừa ngượng ngùng, nhưng bị anh xoay người ôm chặt.