Tinh thần lực của cậu 433, năng lực nhận biết 70.
Nhiễm Văn Ninh lúc ấy đã nghĩ cậu sẽ bị khối tuyết lở này ép cho không động đậy được, nhưng dù sao cũng là trong mộng, cậu bị sóng khí xen lẫn đá vụn của tuyết lở ném lăn lông lốc ra ngoài rất xa, hệt như bị ném vào quay trong máy giặt vậy. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình bị đẩy xuống một sườn núi, sau khi trải qua rất nhiều va đập, cậu mới đáp đất.
May mà vào mộng chỉ dùng ý thức, không dùng đến thân thể thật sự.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy xung quanh mình đều là một màu đen kịt, cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu. Cả người cậu rất đau, nhưng lúc còn trong “Vùng sông nước”, cậu đã ăn qua đau khổ nhiều hơn thế nhiều, chút đau đớn này cậu đều có thể chịu đựng được. Bây giờ, tứ chi của cậu bị đè ép đến không thể động đậy, mà Nhiễm Văn Ninh cũng không hề mạnh đến nỗi có thể ngoắc ngón tay triệu hồi ý thức ngoại thân để đánh ra một sóng công kích lớn.
Nhiễm Văn Ninh kiên nhẫn nằm trong đống tuyết, chờ đồng đội tới đào cậu lên. Cậu biết mình cũng không thể kiên trì quá lâu, đột nhiên bị ném vào trong hoàn cảnh đóng kín đen nghìn nghịt thế này, hẳn ai cũng sẽ chịu không nổi.
Khịt khịt… Phì.
Có âm thanh! Nhiễm Văn Ninh lập tức lên tinh thần, nhưng lúc cậu cẩn thận nghe ngóng, cậu lại cảm thấy hơi sai sai. Nếu đám Trì Thác đang tìm kiếm cậu, âm thanh phải truyền xuống từ phía trên chứ, nhưng cái âm thanh nhỏ xíu cậu vừa nghe lại được truyền đến từ phía dưới thân thể Nhiễm Văn Ninh.
Da gà da vịt lập tức nổi đầy trên da Nhiễm Văn Ninh, cậu kêu khổ trong lòng: Mình đang nằm ở mặt trên của cái thứ quỷ gì thế này?! Thế nhưng, thực tế thì, toàn thân cậu đều không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Cậu im thin thít hệt như một miếng hóa thạch vậy.
Âm thanh kia ban đầu khá đứt quãng, nhưng dần dần, nó lại càng rõ ràng hơn. Trong lòng Nhiễm Văn Ninh bỗng dấy lên một dự cảm xấu, cậu cảm thấy cái thứ ở trong đống tuyết đọng dưới thân cậu đây có khả năng là một sinh vật sống trong mộng cảnh.
Phì… phì… khịt, khịt.
Nhiễm Văn Ninh có chút hoảng hốt. Tinh thần lực của cậu giảm xuống một chút, năng lực nhận biết tăng thêm vài trị số. Cậu chỉ có thể ép bản thân đừng nghe thanh âm nọ nữa, nên tập trung duy trì số liệu của mình cho bình thường.
Cạch… Rắc, rắc.
Lần này, nơi phát ra của âm thanh này lại ở phía trên. Nhiễm Văn Ninh lập tức trợn to hai mắt, sau đó bị vây trong một loại cảm giác vô cùng khó chịu và mâu thuẫn. Vì lúc âm thanh phía trên vang lên, tần suất của âm thanh dưới người cậu cũng đang gia tăng rất nhanh. Nhiễm Văn Ninh rõ ràng cảm nhận được, có một thứ sắp chui ra từ phía bên dưới của cậu.
Mấy anh có thể cứu tôi nhẹ chân nhẹ tay một chút được không! Nhiễm Văn Ninh thật sự muốn gào to như thế, nhưng cậu lại không dám, chỉ sợ cái thứ quỷ dưới người mình lại động đậy lớn hơn thế nữa. Lúc tuyết đọng trên người cậu mỏng đi một chút, Nhiễm Văn Ninh đã có thể hoạt động nửa cánh tay mình rồi, cậu bèn vứt ra một tia công kích bằng ý thức, đánh bay tầng tuyết đọng kia.
Lâm Nhất và Trì Thác là hai người bò ra khỏi đống tuyết nhanh nhất. Hai người họ vốn còn đang muốn thắp một cây nhang dò đường định tìm đồng đội, nhưng còn chưa kịp lên đường (cử động thân thể), họ đã thấy Giang Tuyết Đào bò ra ngoài từ một đống tuyết phía xa xa, miệng còn đang lẩm bà lẩm bẩm, bị lạnh rồi, không giữ được ý thức bản thân cho tốt, ây da.
Nhìn như thế thì hình như chỉ còn mỗi Nhiễm Văn Ninh. Cây nhang dò đường dành cho Nhiễm Văn Ninh vẫn còn ở trong tay Lâm Nhất, cậu ta bèn dứt khoát thắp nó, đi tìm cái người cùng niên khóa với mình mà cậu ta cảm thấy khá là yếu ớt kia.
Lúc Lâm Nhất vừa mới định đào tuyết ra để tìm Nhiễm Văn Ninh, sóng công kích bằng ý thức của tên kia đã đánh ra khỏi mặt đất, trực tiếp tạt tuyết bay tung tóe, ào ạt phủ lấy cả nửa người Lâm Nhất. Sau đó, Lâm Nhất lập tức trông thấy Nhiễm Văn Ninh xông ra khỏi vũng tuyết đọng kia hệt như lửa cháy đến mông rồi vậy. Cũng không hiểu tứ chi người nọ bị ép cho thành ra nông nỗi nào, người nọ cũng không thể giữ thăng bằng được, bèn trực tiếp lảo đảo nhào về phía cậu ta.
Lâm Nhất xém tí đã bị con gấu bự Nhiễm Văn Ninh nhào tới ôm đến té ngã, nhưng may là cậu ta giữ thăng bằng rất tốt, bèn đỡ lấy Nhiễm Văn Ninh. Chỉ tiếc tuy cậu bạn Lâm Nhất có thân thể rất dẻo dai, nhưng vì cậu ta phải đỡ lấy người Nhiễm Văn Ninh nên phải để lại một vết chân khá sâu trên nền tuyết lần đầu tiên.
“Tại sao lại là cậu? Ây da, kệ nó, dưới kia có thứ gì đó!” Nhiễm Văn Ninh ổn định bản thân mình, sau đó trông rõ được vị trí của Trì Thác, bèn lôi tay Lâm Nhất, kéo cậu nhóc chạy ra bên ngoài.
“Anh nhìn lại mình trước đã, cái gì cũng phải nói cho rõ ràng chứ…” Lâm Nhất bó tay hết cách.
Trì Thác kéo Giang Tuyết Đào đứng dậy xong đã thấy Nhiễm Văn Ninh cà tưng cà tưng chạy lại đây. Nét mặt cậu ta trông cứ như đã thấy việc gì đáng sợ vậy, cậu ta còn kéo theo một tên Lâm Nhất khuôn mặt bình tĩnh chạy theo sau mình.
Khối tuyết lở lần này có kích thước không lớn lắm, bọn họ chạy thoát nhanh, lại có thể đánh gãy thế lăn xuống của nó, vì vậy mỗi người họ chỉ đều bị xây xát nhẹ mà thôi. Nhưng tiểu đội “Ánh sáng” của họ vẫn bị thế tuyết lở đẩy cho văng đến mặt hồ dưới sườn núi. Mặt băng trên cái hồ nọ rất dày, còn có thể chịu đựng một mảng tuyết đọng lớn.
“Dưới chỗ tôi mới bị chôn có thứ gì đó. Nó luôn phát ra âm thanh, hình như là sinh vật trong mộng cảnh.” Nhiễm Văn Ninh vèo vèo kể lại trải nghiệm của mình.
Trì Thác nhìn hướng Nhiễm Văn Ninh vừa mới chạy tới, ánh mắt lười biếng của anh mang theo một chút mệt mỏi, “Khỏi cần cậu nói, tụi tôi thấy rồi.”
Đội trưởng cũng không có ý muốn tăng ca.
Nhiễm Văn Ninh quay đầu lại. Cậu trông thấy trong đám tuyết đọng mà cậu vừa mới chui ra, có một bãi thịt đỏ đen bấy nhầy từ từ bò ra ngoài, bên ngoài lớp màng mỏng trên người nó còn có cả tơ máu, nom hệt như khoang sinh sản trong tử cung người mẹ vậy. Cái cục bấy nhầy kia bò trên nền tuyết, cực kì dễ trông thấy. Nó run rẩy đứng lên, đâm thủng một lỗ trên lớp màng mỏng bên ngoài, khiến rất nhiều chất lỏng màu đen đặc quánh theo thế trôi ra, nhuộm đen cả một vùng tuyết trắng xóa xung quanh.
Cái thứ quỷ kia còn lớn gần bằng một người trưởng thành. Lúc nó đứng vững trên mặt đất, dưới thân nó là bốn cái chân còn ướt lép nhép, nó còn có cả móng. Nhiễm Văn Ninh sửng sốt nhìn nó, hỏi: “Con này là con dê hả?”
Đúng là nó giống dê, nhưng nó rõ ràng cũng không phải dê. Toàn bộ thân thể của thứ sinh vật trong mộng này đều có màu đen, trừ bốn cái chân giống hệt như chân và móng dê ra, bộ phận còn lại trên người nó lại vô cùng dị hợm. Đầu nó có đến ba con mắt đang nhắm tịt lại, phần miệng của nó lại hệt như miệng côn trùng, đỉnh đầu nó hẳn là có sừng, nhưng nó chỉ vừa mới được sinh ra, sừng cũng chưa mọc đủ.
“Giải quyết nó trước đi đã.” Đội trưởng lên tiếng.