F
“Đàng hoàng cái đầu em!” Hà Mật Khuê gằn thấp giọng mắng, Hà Tố Như đành mím chặt môi ngồi yên về chỗ.
Quan sát bộ dạng miễn cưỡng của Hà Mật Khuê, Kiều Dương khiêm tốn cong môi cười: “Đừng lo, có anh ở đây, dù bận cỡ nào cũng sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Hà Mật Khuê nhếch một bên môi cười đểu, thẳng thừng từ chối: “Không cần, anh đừng làm phiền tôi làm việc là được rồi.”
“Anh có làm phiền em bao giờ đầu” Kiều Dương oan ức, nhỏ giọng và đáng thương: “Cái đó gọi là quan tâm.”
Hà Mật Khuê không cãi lại lý lẽ của Kiều Dương, đành im lặng lười phản bác.
Khi tất cả ổn định vị trí, chiếc xe năm mươi chỗ cũng bắt đầu di chuyển, tổng cộng hai chiếc nối đuôi nhau lên đường đến nơi người dân đang đợi.
Trong suốt quãng đường đi, hầu hết thời gian Kiều Dương đều cúi mặt vào máy tính bảng trên tay xem hồ sơ công việc. Hà Mật Khuê không muốn làm phiền anh, rảnh rỗi hết chụp ảnh phong cảnh bên đường rồi lại lấy bảng vẽ ra vẽ. Cả hai cứ yên lặng ngồi cạnh nhau, mỗi người một việc, không ai đá động đến ai.
Công việc sáng tác truyện tranh mạng của Hà Mật Khuê vẫn tốt, tuy nhiên sau khi Kiều Dương thông báo có vợ chưa cưới là họa sĩ mạng, mặc dù không nhắc cụ thể đến ai nhưng các “fan” của anh đều đã cho hết người khả nghi vào tầm ngắm, trong đó có Hà Mật Khuê.
Chính vì lẽ đó, Hà Mật Khuê càng cẩn trọng khi đăng truyện hoặc trả lời bình luận của độc giả, nhỡ chẳng may để lộ ra cô là người Kiều Dương ám chỉ, chắc chắn người gặp phiền phức sẽ là cô.
Ngồi cúi đầu một hồi, Hà Mật Khuê nhức mỏi gáy nên ngẩng lên xoay cổ, lúc này tâm trí lại hướng về Kiều Dương ở bên cạnh. Anh vẫn chăm chú làm việc, nét mặt nghiêm túc, nhìn kỹ một chút sẽ thấy có cả phần nghiêm khắc.
Lúc Kiều Dương không nói gì, tập trung làm gì đó liền trở nên vô cùng cuốn hút, lại rất trưởng thành ấm áp. Ngắm nhìn Kiều Dương càng lâu, phút chốc bao nhiêu hình ảnh về anh tự động ùa về trong đầu Hà Mật Khuê, từng một khoảnh khắc đều rõ như đang hiện ra trước mắt.
Kiều Dương mặc áo blouse trắng.
Kiều Dương mặc áo sơ mi trắng.
Kiều Dương mặc áo sơ mi đen.
Hay kể cả khi Kiểu Dương không mặc gì, cũng cực kỳ điển trai. Nụ cười mãn nguyện viừa chớm nở trên môi Hà Mật Khuê lập tức vụt tắt, cô biờng tinh vội lắc đầu xua đi những ý nghĩ đen tối. Hình ảnh tốt không nhớ, lại đi nhớ chuyện không đâu, Hà Mật Khuê tự nghĩ tự thấy xấu hồ, thậm chí cảm giác hồ then với lương tâm, hể then với cả Kiều Dương.