Nhìn thấy cây cối trụi lủi, vui vẻ. Nhìn thấy đèn đường mờ ảo, vui vẻ. Gió lạnh buốt thổi qua, cũng vui vẻ.Sau khi ăn xong cơm chiều, Tô Khởi đến thư viện tự học, Lương Thuỷ lặng lẽ đọc sách với cô.
Lại hai ngày trôi qua, Lương Thuỷ cùng cô đón năm mới.
Hôm Nguyên đán, anh về Vân Tây thăm mẹ, sau đó thì trực tiếp về Mỹ từ tỉnh lỵ.
Nghỉ đông anh không thể về, nghỉ hè thì phải huấn luyện thêm, chỉ có thể chờ đến năm sau.
Ngày đầu tiên của năm 2012, Tô Khởi đưa Lương Thuỷ đến nhà ga.
Trên tàu điện ngầm người chen chúc, hai người vừa vào cửa.
“58.com!!!” Trong tivi, mấy câu quảng cáo của Dương Minh cực kỳ tẩy não, tiếp theo là mấy câu quảng cáo sản phẩm của Jumei.com, nào là “Tôi là Trần Âu tôi đại diện cho bản thân”, rồi “Yêu xx, yêu xx, tôi là xxx…..” của VANCL.
Gần đây những quảng cáo đó rất nổi, lan truyền rộng rãi trên mạng, tạo ra rất nhiều bài viết.
Tô Khởi thậm chí còn không nhận ra những chuyện này bắt đầu từ khi nào, cứ như đột nhiên bước vào một thời đại thông tin phát triển nhanh chóng. Những ngày tháng khi còn bé chầm chậm trước kia như đã cách đây một thể kỷ.
May là, thời gian trôi nhanh, anh vẫn ở đây.
Lương Thuỷ nắm tay vịn, Tô Khởi ôm eo anh, ôm chặt, mỉm cười.
Lương Thuỷ cúi đầu, dùng cằm sờ sờ trán cô: “Cười gì?”
Cô cọ cọ vào bả vai anh, ôm anh càng chặt hơn nữa, nói nhỏ: “Em có bạn trai để ôm~~”
Lương Thuỷ nhìn dáng vẻ khoe khoang kia của cô thì im lặng cười, sờ mũi cô, hỏi: “Lần này chuẩn bị tốt rồi đúng không, lúc thi đừng căng thẳng.”
“Ừm.” Về mặt tinh thần thì rất tốt, cô nói, “Trong lòng em nắm chắc rồi.”
Tàu điện dừng lại, Lương Thuỷ nhìn bản đồ tuyến đường, sắc mặt hơi cứng lại.
Tô Khởi quay đầu lại nhìn, chỉ còn 3 trạm nữa là đến. Trong lòng cô chợt dâng lên nỗi chua xót, khẽ hỏi: “Anh về được mấy ngày rồi ta?”
“Hơn mười ngày.”
“Vậy hả?” Cô thấy hoảng hốt, sao cứ cảm thấy mới đón anh ngoài sân bay hồi hôm qua thôi mà?
Lương Thuỷ lẳng lặng nhìn cô, áp sát vào thái dương cô, nói: “Ngoan.” Anh buông tay cầm, bước đến dựa vào vách xe, hai tay vòng quanh eo cô.
Tô Khởi vùi đầu vào cổ anh, hơi xuống tinh thần: “Nghỉ hè anh không về hả?”
Lương Thuỷ chợt thấy khó mở miệng, dỗ dành cô: “Không phải anh muốn hoàn thành chương trình học sớm để về với em sao? Em muốn nghỉ hè năm sau anh mới về, hay muốn nghỉ đông năm sau là anh về luôn?”
Giống như người lớn kiên nhẫn đưa ra lựa chọn cho trẻ con.
Ngón tay Tô Khởi moi quần áo anh, lẩm bẩm: “Muốn anh về lúc nghỉ đông.””
Anh sờ sờ đầu cô.
Cô giận lên, đánh anh mấy cái, đánh xong lại ôm eo anh.
Trong mắt Lương Thuỷ cũng luyến tiếc, nói: “Thời gian sẽ qua rất nhanh thôi, em đừng nhớ anh nhiều quá.”
Hai người đều không nói gì một lúc, sao có thể không nhớ chứ.
Yêu xa, nhiều lúc, nhớ nhau đến nỗi tim cũng đau.
“Thuỷ Tạp?”
“Ừm?”
“Khi nào anh nhớ em nhất?”
Lương Thuỷ mím môi: “Lúc trên trời.”
Khi anh ngồi trên cao mấy chục nghìn mét, ngồi trong phòng điều khiển chật hẹp, trước mắt là bầu trời mênh mông vô tận, những tầng mây, trống vắng vô vờ, không có điểm cuối.
Khi đó, cho dù bên cạnh anh có huấn luyện viên, anh cũng thấy cô độc, cứ như thế gian chỉ có mình anh.
Khi đó, anh sẽ nhớ cô vô vàn.
Nhìn mặt tầng mây nhuộm đỏ trong ánh hoàng hôn ráng vàng, nhìn mặt trời ló khỏi mặt biển lên đỉnh núi tuyết, đều sẽ nhớ đến cô, hy vọng cô đang bên cạnh.
“Còn em?” Anh hỏi.
Mũi Tô Khởi cay cay, lắc đầu không đáp.
Quá nhiều, nói không hết.
Lúc đi trên đại lộ rợp bóng cây, lúc chợt ngẩng đầu khi đang tự học, lúc nhìn thấy ánh mặt trời đậu trên átn cây, lúc nghe thấy tiếng chơi bóng rổ, lúc vùi sâu vào chăn trong đêm…
Bất kể thời điểm nào.
Nhưng trưởng thành chính là như vậy, chắc chắn phải trải qua chia ly, phải trải qua chịu đựng và dằn vặt, cũng phải nuôi dưỡng tính nhẫn nại và kiên trì.
Đến ga xe lửa, hành khách qua lại vội vàng.
Một tay Lương Thuỷ kéo hành lý, tay kia kéo cô, đi không nhanh không chậm.
Cô đứa sau nửa người anh, bị anh kéo đi, càng đi càng thấy buồn, bỗng nhiên nói một câu: “Anh không được phép chạy theo người khác đâu đó.”
Anh quay đầu nhìn cô: “Không chạy mất đâu. Em ở đây, anh chỉ biết tìm mọi cách chạy về đây thôi.”
Tô Khởi bật cười, cười đến trào nước mắt.
Lương Thuỷ có chút không kiềm chế được nữa, duỗi tay sờ đầu cô, cố gắng nhẹ nhàng.
Đi đến cổng soát vé, dòng người đứng xếp hàng kiểm vé không ngừng ngắn lại.
Lương Thuỷ nắm tay cô, đứng tại chỗ một lát, nói: “Anh đi nhé.”
Hốc mắt Tô Khởi đỏ hoe, quay đầu đi chỗ khác không cho anh nhìn. Lòng anh cũng khó chịu, nhưng kiềm chế, khẽ cười xoay mặt cô lại: “Tô Thất Thất, sao nói em là đồ mít ướt là em khóc ngay vậy hả?”
Cô đánh tay anh ra rồi xoay đầu bỏ đi, đôi mắt càng ướt đẫm.
Anh đuổi theo cô, hôn lên môi cô. Cô cáu lên, xoay đầu sang chỗ khác, anh đuổi theo rồi hôn một cái, cô lại quay đi nữa.
Anh thủ thỉ bên tai cô: “Không hôn thêm vài cái nữa, sắp phải đi thật rồi đó.”
Cả người cô cứng lại, ngoan ngoãn không nhúc nhích, bĩu môi, nước mắt rơi lã chã.
Một tay Lương Thuỷ ôm gò má cô, cúi đầu hôn cô thật sâu. Nước mắt cô lăn dài, thấm ướt môi anh.
Lòng Lương Thuỷ đau như cắt, như thể những giọt nước mắt kia rơi vào tận đáy lòng anh.
Anh chậm rãi buông cô ra. Đôi mắt chàng trai đen nhánh và sáng ngời, ánh sáng lóe lên, anh bỗng nói: “Thất Thất, chờ anh về, tụi mình kết hôn, được không em?” Tô Khởi ngẩn ra, nước mắt càng trào ra nhiều hơn. Cô lấy bàn tay che mắt lại, cất tiếng khóc hu hu.
Cổng soát vé đã không còn ai xếp hàng, chỉ còn sáu phút là đến giờ xuất phát.
Anh nhìn cô, cả người chợt lo lắng và kích động, kéo bàn tay cô đang che mặt ra, hỏi: “Chờ anh về thì kết hôn ngay, sau đó mãi mãi không xa cách không yêu xa nữa, được không em?”
Mặt cô đầy nước mắt, cô ra sức gật đầu, nức nở: “Vâng~~~”
Cô khụt khịt nói: “Anh nhanh về nha Thuỷ Tạp~”
Anh ôm mặt cô, hôn mạnh lên đôi mắt ướt đẫm của cô.
Nhân viên ở cổng soát vé kêu: “Một phút nữa đóng cửa rồi, còn không kiểm vé nhanh nữa!”
Tô Khởi lau nước mắt, vội vàng kéo anh: “Anh nhanh lên.”
Lương Thuỷ kéo hành lý, quay đầu lại nhìn cô, sờ mặt cô: “Em nhớ cho kỹ, từ giờ trở đi, em là vợ chưa cưới của anh.”
“Ừm.” Cô gật đầu mạnh.
Lương Thuỷ kiểm tra vé xong, đi đến cuối đường thì vẫy tay tạm biệt cô. Tô Khởi rưng rưng, mỉm cười vẫy tay với anh, lúc này anh mới nhanh chóng chạy về hướng sân ga.
Chàng trai chạy rất vội, tóc bay tứ tung, quần áo tung bay.
Không sao cả, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Sẽ mang chúng ta lại với nhau.
…..
Một tuần sau, Tô Khởi tham dự kỳ thi nghiên cứu sinh lần hai.
Thi viết xong, cô bắt đầu tìm người hướng dẫn và thu thập tư liệu để chuẩn bị phỏng vấn.
Điểm thi có vào cuối tháng 2, cô vừa thấy điểm thì biết ngay ván đã đóng thuyền.
Tháng Tư có điểm chuẩn môn chuyên ngành, Tô Khởi đứng thứ ba. Cô không hề lơi lỏng, nghiêm túc chuẩn bị thi vòng hai.
Đến ngày thi vòng hai, cô phải thi viết, thi nói và phỏng vấn, thi xong cả ngày trời thì kiệt sức.
Lộ Tử Hạo và Tiếu Ngọc mời cô ăn cơm, hỏi cô thấy thế nào.
Tô Khởi nói nắm chắc.
Lộ Tử Hạo cười: “Cậu đừng có tự tin quá. Đến lúc đó mà rớt nữa thì chiến lần ba giống như Thuỷ Tử.”
Tô Khởi cuộn tròn giấy đập cậu: “Miệng quạ đen! Thi lần 3 là tớ gõ nát đầu cậu.”
Tiếu Ngọc rất hứng thú với chuyên ngành của cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra, Tiếu Ngọc và Lộ Tử Hạo đều nói chuyện với cô, nhưng không hề nói chuyện với nhau, thậm chí cũng không liếc nhìn nhau một lần.
Ăn cơm xong, Tiếu Ngọc phải đi làm. Cậu chào Tô Khởi, không làm hành động gì với Lộ Tử Hạo.
Tô Khởi thắc mắc: “Hai cậu cãi nhau?”
Lộ Tử Hạo: “Ai biết? Cậu ta là đồ thần kinh, ba ngày không cãi nhau thì ngứa miệng. Kệ cậu ta đi.”
Tô Khởi: “…..”
Sau đó không lâu thì có kết quả, thành tích phỏng vấn của Tô Khởi hạng nhì, tổng điểm hạng nhì, thành công thi đậu.
Mặc dù đã rất nắm chắc, nhưng khi có kết quả, cô vẫn cực kỳ kích động, tương lai và ước mơ của cô đã có bến đỗ rồi.
“May mắn!” Cô nói với Lương Thuỷ, “Thủy Tạp, may là có anh.””
Lương Thuỷ cười: “Thấy chưa, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời ông xã nói.”
Tô Khởi xì một tiếng: “Ông xã gì chứ, buồn nôn chết được.”
Lương Thuỷ: “Trở mặt không nhận người nữa đúng không? Tô Thất Thất, anh đã là chồng chưa cưới của em rồi. Quỵt nợ thì em là chó.”
Tô Khởi bất đắc dĩ nói: “Thôi vậy, vì tương lai được giảm giá vé máy bay.”
Lương Thuỷ: “Người nhà của phi công không phải giảm giá vé, mà là miễn phí. Em đúng là heo.”
Mùa hè đó, Tô Khởi thi đậu nghiên cứu sinh nên rảnh rỗi, tìm việc làm bán thời gian, mỗi ngày đi làm rồi tan làm. Trong tiểu khu bắt đầu có quảng trường múa, đâu đâu cũng nhìn thấy mấy bác gái nhảy “Phong cách dân gian đẹp nhất”.
Mùa hè đó, Lương Thuỷ không về. Anh muốn hoàn thành việc học sớm để về nước sớm hơn.
Lâm Thanh làm được một năm, khối lượng công việc nhiều nhưng tiền lương lại không cao, cô dự tính dành nhiều thời gian hơn cho nghề phụ.
Lý Phong Nhiên đã tốt nghiệp được một năm, vẫn bay khắp nơi như cũ, hoặc là biểu diễn, hoặc là bế quan luyện đàn.
Lộ Tử Hạo đang từng bước học nghiên cứu sinh, nhân lúc nghỉ hè sang châu Phi làm tình nguyện viên.
Mỗi người trưởng thành đều đang đi trên con đường riêng của bản thân, tương lai càng thêm rõ ràng.
Tô Khởi đi làm kiếm tiền mua vé máy bay, tranh thủ trước khi khai giảng bay sang Mỹ thăm Lương Thuỷ.
Trường học và chuyên ngành của cô quá nhạy cảm, suýt nữa không lấy được visa. Lúc phỏng vấn, nhân viên thị thực hỏi cô một đống vấn đề, nghi ngờ cô là gián điệp, khiến cô cuối cùng nóng máu nói: “Tôi đi gặp bạn trai của tôi, nửa năm nay chưa gặp anh ấy rồi đó!”
Nhân viên thị thực nhìn cô một cái, không hỏi nữa.
Trong lòng Tô Khởi cứ sợ sợ, sợ bị rớt, nào ngờ thuận lợi có visa.
Sang đến bên kia, vì thân phận chuyên ngành của cô, vẫn không được phép vào căn cứ huấn luyện, cô cũng không để bụng. Cô ở trong nhà trọ gia đình, mỗi ngày đọc sách chuyên ngành, phơi nắng, thỉnh thoảng còn chăm chỉ mua đồ ăn nấu cơm, chờ Lương Thuỷ tan học về nhà.
Tiếc là ở chưa được nửa tháng thì giáo viên hướng dẫn đã gọi cô về trường. Giữa tháng 8, cô về nước.
Việc nghiên cứu của Tô Khởi ngày càng bận rộn, này nào cũng có chủ đề, thí nghiệm và nhiệm vụ làm mãi không xong. May là có điện thoại thông minh và gọi video, miễn cưỡng giải toả được nỗi nhớ.
Từng ngày như gợn sóng trôi qua.
Mỗi khi Tô Khởi ở lì trong phòng thí nghiệm trông coi số liệu, luôn cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua vô cùng lâu, nhưng chợt quay đầu lại, lại cảm thấy thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Cây bạch quả bên ngoài phòng thực nghiệm dường như chuyển sang màu vàng rực trong chớp mắt, rồi tất cả lại tàn lụi trong một trận gió bắc, chỉ còn lại bầu trời tối tăm mông lung với những nhánh cây khô.
Đến cuối năm, các phương tiện truyền thông bắt đầu thống kê những câu từ hot trên mạng trong năm qua, cả một danh sách nào là “Bạn hạnh phúc không?”, “Mệt quá yêu hết nổi”, “Nguyên Phương, cậu thấy thế nào? [4]”. Bạn bè trên mạng thì than thở lại lãng phí một năm nữa.
[4] Câu này bắt nguồn từ phim “Thần thám Địch Nhân Kiệt”, vì mỗi khi có chuyện thì Địch Nhân Kiệt hay hỏi ý kiến từ người cộng sự của mình là Lý Nguyên Phương.Nửa cuối tháng 12, trên mạng bùng nổ — vì dựa vào tiên đoán của Maya, ngày 21 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế, cả tập thể loài người sẽ bị diệt vong trong ngày hôm đó.
Tuy là tận thế, nhưng rất lạ là tất cả mọi người đều chờ mong ngày tận thế đến, hy vọng hôm đó có thể xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa. Tốt nhất là núi sụp lở đất, hay trời sập sóng thần. Cho dù là tai nạn, nhưng nghĩ đến toàn bộ loài người cùng nhau tham dự, cũng không hiểu sao lại khiến mọi người hưng phấn.
Một số phương tiện truyền thông thậm chí còn đưa ra danh sách những việc cần làm vào ngày tận thế.
Tô Khởi hỏi Lương Thuỷ: “Sắp tới tận thế rồi, anh tính trải qua thế nào?”
Lương Thuỷ nói: “Đá huấn luyện viên ra khỏi phòng điều khiển, lái máy bay vượt qua Thái Bình Dương đón em, xong bay thẳng tới đường chân trời. Đến khi nước biển dâng lên thì anh ôm em chìm xuống đáy biển với máy bay luôn.”
Tô Khởi cười khanh khách: “Nghe anh nói vậy, em thật sự mong ngày tận thế đến.”
Thế nhưng, cái ngày mà nhận được hàng vạn sự chú ý đó, lại không hề xảy ra một sự việc nào, thậm chí đến cả một trận mưa to hay giông bão cũng không có. Mọi người trên mạng kêu gào về cuộc sống tầm thường, nhàm chán và bất biết này.
Tô Khởi than, người Maya đúng là khiến người ta thất vọng mà.
Năm 2012 kết thúc trong sự ồn ào như thế. Năm mới vừa đến thì tin tức tốt cũng đến – Lương Thuỷ hoàn thành chương trình học trước thời hạn.
Tô Khởi hào hứng không thôi, yêu xa rốt cuộc cũng sắp kết thúc rồi.
Cô hỏi: “Có về ăn sinh nhật với em được không?”
Lương Thuỷ nói: “Sớm nhất cũng phải tháng sau mới ra trường được.”
Tô Khởi nhún vai: “Không sao hết. Anh về sớm được là em vui lắm rồi.””
Một ngày trước sinh nhật, Tô Khởi bận cả ngày trong phòng thực nghiệm. Buổi tối về ký túc xá, biết Lương Thuỷ sẽ chúc mừng sinh nhật cô vào đúng 0 giờ nên cô không ngủ.
Qua 0 giờ, anh không gọi điện, nhưng lại gửi tin nhắn sang, nói: “Xem hòm thư QQ. Có quà.”
Có quà trong hòm thư?
Cô xuống giường, mở máy tính đăng nhập, nhận được một bức ảnh có dung lượng gần 100MB.
Mạng ở ký túc xá không tốt lắm. Tô Khởi mở hình ảnh, từ từ tải ảnh, bức ảnh dần dần hiện ra rõ ràng——
Đó là một ảnh bản đồ theo dõi đường bay. Trên bản đồ vệ tinh lớn, bối cảnh là địa hình núi, có một bản đồ đường bay bằng nét đứt màu xanh lá, vẽ ra một chuỗi ký hiệu.
Tuy là nét đứt, nhưng chỉ nhìn một cái là đã nhìn ra:
“—— Thuỷ (trái tim) Thất ——”
Mặt sau còn có một dãy trái tim nhỏ nữa.
Trong suốt hành trình kéo dài bốn tiếng, anh ngồi trên máy bay, từng chút từng chút một, điều khiển, thao tác, vẽ “Thuỷ Tạp thích Thất Thất” cho cô.
Anh bay qua đèo, qua sông, đồng bằng, núi non….. viết lên bầu trời bao la tình cảm của mình dành cho cô.
Tô Khởi nhìn chằm bản đồ đường bay, bạn cùng phòng đi ngang qua từ phía sau, ngạc nhiên: “Ủa? Bản đồ đường bay này ngộ ghê? Ở giữa là trái tim phải không?”
Tô Khởi cười đến hai mắt cong cong, chỉ vào “Thuỷ”, nói: “Bạn trai tớ tỏ tình. À không, chồng chưa cưới.”
“Vãi!” Mấy người bạn cùng phòng leo xuống giường bu quanh xem: “Lãng mạn quá luôn đó?!”
Tô Khởi cười rất tươi, chạy ra ban công gọi điện cho anh. Anh nhanh chóng bắt máy, giọng nói mang theo tiếng cười: “Thích không?”
“Thích ~~” cô kéo dài âm cuối, giọng nói cũng trở nên mềm mại, “Thích cực luôn ~~~ sao anh nghĩ ra vẽ cái này vậy?”
[5] Chữ “”thích” trong tiếng Trung là “喜欢”.Lương Thuỷ cũng là đột nhiên nghĩ ra chuyện này, trong lúc huấn luyện bay chợt rất nhớ cô, nên ý tưởng loé lên.
Tô Khởi nói: “Anh vẽ cái này, huấn luyện viên không phạt anh hả?”
“Phạt chứ.” Ở đầu kia điện thoại, giọng nói của chàng trai bình thản, “Chạy 30 vòng. Dễ như ăn bánh thôi mà?””
Anh không kể cho Tô Khởi là sau khi chạy xong, huấn luyện viên giơ ngón tay cái cho anh, nói: “Chàng trai trẻ lãng mạn, vợ chưa cưới của cậu rất may mắn.”
Nhưng anh nói: “Em may mắn hơn.”
_________________________
Editor: Còn 4 chap nữa là hết truyện rùi T___T
Mình cũng nhớ cái hồi ngày tận thế, hôm đó mình thi Toán (vì mình ghét môn Toán nên mong hôm đó trường cho nghỉ học ở nhà cho an toàn mà trường vẫn bắt đi thi nên nhớ hoài:)))), vừa làm bài thi vừa đợi, sắp thi xong đến nơi mà vẫn chưa thấy có gì sập đổ hết:))))))))) Hôm đó trời vẫn trong xanh, không mưa gió sấm chớp bão bùng gì luôn:)))))