Nhìn lên, cô thấy Tần Phong đứng đó. Ánh mắt hắn nhìn cô có chút gì đấy lạ thường. Còn chưa mở miệng chào hắn, eo nhỏ bị một tay Tần Phong ôm lấy, kéo Diễm Tinh lại gần hắn.
“Có bị đau không?” Tần Phong đưa tay lên xoa nhẹ nơi khóe mắt Diễm Tinh, nhu hòa nhìn cô.
“A Tinh không sao. Chỉ là, Phong ca ca, sao anh đi đường không có tiếng động. Thật sự bị anh dọa đến bay mất nửa cái mạng.” Diễm Tinh cười lắc đầu, tinh nghịch nói. Cô thấy hôm nay Tần Phong có chút lạ nên mới muốn nói đùa một chút.
Nghe cô nói vậy Tần Phong cười nhẹ. Tầm mắt dừng lại ở khóe mắt Diễm Tinh. Giọt nước mắt lúc nãy hắn nhìn thấy đã khô rồi. Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm, vì ánh nhìn này Diễm Tinh bị hắn làm cho không thoải mái. Cảm giác eo mình vẫn bị hắn ôm, cô lách người, một lần nữa đứng thẳng lên, liếc mắt nói: “Phong ca ca sao lại ra đây?”
“Thấy em đứng đây nên ra.” Tần Phong nhàn nhạt trả lời. Mắt liếc qua chiếc hộp Diễm Tinh đang cầm trong tay nói: “Thích không?”
“Rất thích, vòng thay này rất đẹp.” Diễm Tinh tự nhiên trả lời, không chút để ý người đàn ông bên cạnh mình tâm trạng đang trùng xuống. Jason ở cạnh Tần Phong nghe vậy bất giác lùi xuống một bước, đầu cũng cúi thấp chút. Anh có thể cảm nhận được, lãnh khí từ người thiếu gia toát lên.
Đương nhiên Diễm Tinh cũng cảm nhận được điều này, nhớ đến hai hôm trước Tần Phong cũng tặng quà cho cô, lại nhìn xuống cái hộp dưới tay. Khóe môi giật giật nói: “Nhưng quà của Phong ca ca vẫn là tốt nhất.”
Không khí trong nháy mắt không lạnh lẽo như trước nữa nhưng vẫn âm trầm. Diêm Tinh mắng thầm trong lòng, tên này rốt cuộc lại lên cơn gì nữa.
“Vậy em vào trong trước đây.” Diễm Tinh dứt khoát muốn chạy, ngẩng đầu lên nói với Tần Phong một tiếng sau đó quay người đi vào trong.
Bên này không khí có chút không đúng còn bên Mạn Nhu là một bầu không khí ôn hòa ấm áp.
Mạn Nhu cùng Thẩm Tử Mặc đi dạo, không khí hòa hợp. Nhiều lúc Thẩm Tử Mặc nói gì đó chọc cho Mạn Nhu cười rộ lên.
“Tử Mặc, cậu nói thật chứ?” Mạn Nhu lên tiếng, trong âm sắc mang rõ ngạc nhiên cùng tò mò.
“Thật mà, cậu rảnh có thể đến nhà tớ xem.” Thẩm Tử Mặc cười ấm áp nói.
“Vậy được, cũng đã lâu rồi tớ không sang thăm cô chú. Vậy mai tớ sang chơi, tiện thể xem luôn.” Mạn Nhu hào hứng nói.
“Được, mai tớ đến đón cậu.” Thẩm Tử Mặc thoải mái gật đầu trả lời. Hai người lại tiếp tục đi dạo.
Một màn này rơi vào mắt Diễm Tinh. Nhìn hai người đang sóng vai nhau đi bên kia, bàn tay Diễm Tinh nắm thật chặt. Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm hai người họ. Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi chua xót cùng tức giận, đúng, là tức giận.
Áp chế tức giận trong lòng xuống, Diễm Tinh nhìn hai người một chút sau đó xoay người đi tiếp. Không lẽ có một vài chuyện thật sự không thể thay đổi? Nhớ lại kiếp trước cô nhìn Nhu Nhi nằm đó, một đường đầy máu có bao nhiêu đau khổ. Vì sao kiếp này cô đã nhắc nhở mà cậu ấy vẫn không nghe, vẫn muốn đâm đầu đi con đường đó.
“Em không thích Thẩm Tử Mặc?” Tần Phong nãy giờ vẫn đi theo cô, thấy phản ứng của Diễm Tinh cũng đoán được một chút.
“Đúng vậy. Em không thích cậu ta.” Diễm Tinh gật đầu thừa nhận.
“Nhưng Nhu Nhi lại không nghe lời em khuyên, nhất nhất muốn qua lại với Thẩm Tử Mặc.” Diễm Tinh nhíu mày nói, trong giọng nói không che giấu tức giận, hận rèn thép không thành sắt.
“A Tinh, có nhiều chuyện không tự trải nghiệm thì không thể biết được có tốt hay không.” Tần Phong nhìn Diễm Tinh một chút nói.
Diễm Tinh nghe vậy đứng khựng lại sau đó quay sang nhìn Tần Phong, ánh mắt có chút phức tạp.
“Nhưng nếu về sau cậu ấy vì Thẩm Tử Mặc mà làm điều gì tổn hại đến bản thân thì sao?”
“Nếu thật sự như vậy chỉ có thể trách bạn em ngu ngốc.” Tần Phong lạnh nhạt nói ra.
“Phong ca ca…” Diễm Tinh cau mày, trừng mắt với Tần Phong.
Tần Phong thở dài nói: “Anh nhìn thấy, bạn em có lẽ không phải người coi thường mạng mình như vậy.”
Diễm Tinh nghe vậy cảm giác có việc gì đó không đúng nhẹ lướt qua. Nhưng đối với lời của Tần Phong lại thấy tâm hơn một chút. Có lẽ đúng như lời của Tần Phong nói, có những chuyện không tự trải qua thì không biết đó là đúng hay sai, là phù hợp hay không phù hợp, là hạnh phúc hay bi kịch. Cô cũng như vậy, không phải vì kiếp trước cô đã trải qua những chuyện như thế nên kiếp này mới sáng mắt hay sao. Có lẽ đây là số kiếp giữa Nhu Nhi cùng Thẩm Tử Mặc. Kiếp này cô không yêu Lưu Hạo, lại biết được kết cục của Nhu Nhi vậy cô sẽ không để Nhu Nhi đi vào đường chết. Kiếp trước cô không có nhiều thời gian bên cạnh Nhu Nhi nên mới như vậy, kiếp này cô có vậy còn có hi vọng có đúng không. Hiện tại, e là chỉ có thể yên lặng dõi theo họ. Cô biết bây giờ dù cô có khuyên thế nào Nhu Nhi cũng sẽ không tin lời cô.
Nghĩ một chút Diễm Tinh gật đầu, cùng Tần Phong đi lại vào bên trong.
Nhìn cô gái mới 14 tuổi trước mặt, tầm mắt Tần Phong thêm một tầng nghiền ngẫm. Lúc nãy bộ dáng của cô, rõ ràng toát lên vô vàn hận ý. Giống như một bông hoa mọc lên giữa sinh tử. Nhưng từ bé A Tinh đã ở trong Triệu Gia, được cha mẹ nâng niu, hai anh chăm sóc, lấy đâu ra hận ý ghê người như vậy.
Triệu Lâm Lam bên trong nhìn thấy Tần Phong cùng Diễm Tinh bước vào khẽ cười đi đến cạnh.
“A Tinh đi đâu vậy, để chị họ tìm mãi.”
“A Tinh muốn đi dạo một chút nên ra ngoài. Chị họ tìm A Tinh có việc gì không.” Hiện tại tâm trạng cô không tốt. Nếu Triệu Lâm Lam không biết điều đến chọc giận cô vậy đừng trách cô không khách khí.
“À chỉ là vừa rồi không tìm thấy em, nghĩ em xảy ra chuyện mà thôi.” Ánh mắt Triệu Lâm Lam dừng trong tay Diễm Tinh. Lúc nãy cô ta đã thấy Việt ca tặng hộp quà này cho Triệu Diễm Tinh. Nên cô ta mới giả vờ cho người gọi Bùi Việt lại đây.
Thấy tầm mắt Triệu Lâm Lam dừng ở hộp quà trong tay mình, Diễm Tinh ưu nhã đưa hộp quà lên, cười nói: “Em không sao, lúc nãy đi dạo, tình cờ gặp Việt ca. Việt ca nói hôm trước còn chưa đưa em quà, hôm nay liền đưa.”
“Ra là vậy. Việt ca cùng Tần thiếu thật quan tâm A Tinh, chị họ lại không được như vậy. Không biết trong lòng A Tinh, ai mới quan trọng hơn đây.” Triệu Lâm Lam cười nói, giống như trêu đùa nhưng thực chất ám chỉ Diễm Tinh cô chỉ giỏi quyến rũ người khác. Lại còn âm thầm gây xích mích.
Diễm Tinh cười cười: “Chị họ đừng trêu đùa A Tinh. Trong lòng A Tinh, hai vị ca ca đều giống anh trai. Được hai vị ca ca quan tâm, nào còn dám so sánh chứ.” Hàm ý chính là Triệu Lâm Lam đến một người quan tâm cũng không có.
Nét cười trên mặt Triệu Lâm Lam đông cứng, ánh mắt nhìn Diễm Tinh đầy tức giận, lại không tìm được từ ngữ để mắng, dậm chân quay người đi chỗ khác.
Ở thêm một lát, cô cùng hai anh mình ra về. Mấy hôm nay đi dự tiệc suốt, có hơi mệt, Diễm Tinh ghé người vào cửa xe, nhắm mắt dưỡng thần. Tuấn Khải thấy vậy, lo lắng sức khỏe Diễm Tinh không ổn liền nói: “A Tinh không thoải mái sao?”
Hạo Hiên nghe Tuấn Khải nói vậy, cũng quay xuống nhìn Diễm Tinh.
“Em không sao, trưa nay ngủ không đủ giấc nên giờ mới có chút buồn ngủ thôi.” Diễm Tinh lắc đầu, mở hé đôi mắt đen láy có chút mệt mỏi ra nói với Tuấn Khải sau đó lại nhắm mắt vào. Hai anh em nghe Diễm Tinh nói buồn ngủ cũng an tâm đi không ít. Về đến nhà, Hạo Hiên không gọi Diễm Tinh dậy mà cẩn thận bế em gái lên phòng để Diễm Tinh nghỉ ngơi.