“Chúng ta đã nói muốn vĩnh viễn ở bên nhau, không phải sao?”
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, khiến cho Hạng Tinh nhịn không được hai má thẹn đỏ mặt.
Trong lòng ấm áp càng sâu.
Còn có một loại tư vị ngọt ngào không nói rõ được, đang quanh quẩn trong lòng.
Cảm giác này, thật kỳ quái a.
Thế nhưng có thể làm cô ngoại trừ nghĩ đến anh, thì cũng không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì.
Nghĩ xong, cô gái không khỏi ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, mím chặt cánh môi, dùng sức gật đầu.
“Ừm!”
Cô tránh tránh, muốn xoay người, muốn nhìn hắn một chút có phải cũng giống như mình hay không, cười ngọt ngào.
Nhưng mà, khuôn mặt nhỏ vừa mới nghiêng qua, dung nhan tuấn mỹ vô trù kia, lại cực kỳ nhanh chóng mà phóng đại trước mắt.
Nam nhân cong môi tươi cười hư hỏng tùy tiện, hướng tới cánh môi đỏ bừng kia, nhanh chóng hôn một cái.
Cả người Hạng Tinh cứng đờ, không khỏi đưa tay che miệng, hai má lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được bay lên hai luồng đỏ ửng.
Trời ạ.
Nơi này nhiều người ngoài như vậy.
Anh lại còn dùng phương thức mắc cỡ như vậy, đánh lén cô…!
Nghĩ xong, cô gái nhỏ không khỏi nhăn mày nhỏ, thở phì phì mà đấm về phía nam nhân. . Truyện Khoa Huyễn
“Đại phôi đản, đánh lén em…”
“Em là bạn gái của anh, những chuyện này sao có thể gọi là đánh lén?”
Lục Thiệu Khiêm đè nén ý cười, nhanh chóng ra tay, nhẹ bắt được nắm đấm thép nhỏ ngọt ngào kia.
Thừa dịp cô chưa chuẩn bị, lại cúi đầu xuống, hôn một cái.
“Anh!…”
Hạng Tinh xấu hổ đến trực tiếp dậm chân.
Cô cũng sắp nghe thấy tiếng cười của nhóm cung nhân xung quanh…
Tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, không khỏi tránh thoát khỏi kiềm chế của nam nhân, xoay người chạy chậm ra ngoài.
Nhặt xẻng nhỏ lên một phen, lại vui vẻ xông tới.
Lục Thiệu Khiêm thấy thế, không khỏi một mặt ẩn ẩn cười, đứng dậy bỏ chạy.
Chúng công nhân nhìn chủ tịch nhà mình đã từng có danh xưng “Diêm Vương sống” kia, thế nhưng anh bị bạn gái nhỏ đuổi theo chạy như trẻ con, vẻ mặt không khỏi chấn động.
Có thể thấy hình ảnh như vậy, thật là sống lâu mới thấy…
…
Hai người chạy vòng quanh Tinh Xán Viên vài vòng.
Thẳng đến Chu bá đột nhiên xuất hiện, nhìn Lục Thiệu Khiêm, vẻ mặt bộ dáng muốn nói lại thôi.
Dưới sự nghi hoặc của Lục Thiệu Khiêm, đành phải dừng bước chân lại.
——
Chòi má. Ngọt quá đi mất. Sao hai anh chị có thể cưng đến vậy (o´▽’o)
My heart is beating for you ~ (♡°▽°♡)
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)