Khó nghe, nhưng là sự thật.
Một đám người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đi theo Hắc.
Hổ, chúng không có gì ngoài việc ra sức làm việc, cũng
chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi.
Hác Hổ có kiếm được nhiều nữa cũng chả có liên quan
gì đến họ.
“Tao, có thể cho chúng mày một con đường ra”
Tất cả đám người ngẩng phát đầu lên.
“Đừng nhìn tao như vậy, bọn mày quá vô dụng, thực lòng
†ao rất coi thường, nhưng bọn mày có sức khoẻ, làm
công ở nhà xưởng này ngược lại cũng là ý hay”
“Anh…sỉ nhục bọn tôi?”
Có một tên côn đồ tức giận hỏi.
“SỈ nhục mày?”
Giang Ninh cười lạnh: “Vậy tao xin mạn phép hỏi, mày có
thể làm được gì?”
Nhất thời tên đó im như thóc, ngoài đánh nhau thì gã
chả làm được cái gì cả.
“Đừng quên, sống chết của bọn mày đang nằm trong tay
tao, một người giá một trăm ngàn, làm công ở đây, khi
nào đủ một trăm ngàn thì có thể đi”
“Anh thả chúng tôi đi?”
Tên côn đồ cầm đầu sững sờ, gã đã nhìn không ít những
cuộc đấu đá trong cái giới này.
Rơi vào tay kẻ thù, không chết thì cũng tàn.
Giang Ninh thế nhưng bằng lòng thả họ đi, một người
một trăm ngàn, cả đám bọn họ tổng cộng sáu triệu tám đói
“Nếu làm đủ một trăm ngàn thì bọn mày có thể đi, muốn
ở lại tao cũng không cho”
Giang Ninh nói thẳng: “Nói rõ ràng chút, hai tháng sau
nhà xưởng xây xong rồi thì chúng mày có thể đi”
Đám người đưa mát nhìn nhau, ý của Giang Ninh là bọn
họ mỗi tháng đáng năm mươi ngàn?
“Anh tin bọn tôi? Không sợ chúng tôi chạy, hoặc phá các.
anh, huỷ luôn nhà xưởng của các anh à”
Tên cầm đầu hỏi.
“Mày dám?”
Một câu của Giang Ninh.
Khiến cho tên đó im bặt.
Trước đây bọn họ làm việc cho Hắc Hổ, Hắc Hổ kiếm
tiền còn họ thì bán mạng.
Hiện giờ, Hắc Hổ từ bỏ bọn họ, đương nhiên là họ không
cần làm việc cho Hắc Hổ nữa, nhất là đắc tội với Giang
Ninh thì họ sẽ có kết quả rất thảm.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc nãy Hoàng Ngọc Minh
đến gọi Giang Ninh là đại ca một cách đầy cung kính.
Một Hoàng Ngọc Minh cùng đẳng cấp với Hắc Hổ mà
còn gọi là đại ca, vậy thì đáng sợ cỡ nào?
Quan trọng nhất là, bọn họ bị đánh cho phục luôn rồi!
“Tôi làm!”
Tên cầm đầu nói to: “Mong là lời anh có thể tin!”
“Còn có tôi! Má ơi, tự do của ông đây, tự ông đi kiếm!”
“Hai tháng một trăm ngàn chuộc lấy tự do, tôi làm!”
Từng người từng người gào lên.
Không cần biết thế nào, một tháng năm mươi ngàn, ít ra
ở đây, thân phận của họ được nâng tầm đáng kể.
Lúc này, Lâm Vũ Chân còn đang đau đầu vụ không kịp
thời hạn thi công.
“Thuê thêm vài công nhân không được à? Nếu trong hai
tháng không hoàn thành thì không thể lắp đặt thiết bị
đúng hạn”
